Áo bóng rổ màu đen, trước ngực một số bảy màu đỏ.
Thích Dương mặc chính là áo bóng rổ số bảy.
Lục Giai Ý lập tức đứng thẳng người, phủi đất trên cánh tay, chủ động nói: Không sao.
Hắn vừa rửa mặt, trên mặt còn ướt, tóc trên trán cũng ướt nhẹp, khuôn mặt trắng nõn bệnh trạng, vẻ mặt trấn tĩnh. Thích Dương nhìn cậu một cái liền cầm bóng rời đi, không nói năng gì.
Từ Lâm lúc này mới chạy tới, ôm cà men hỏi:
"Giai Ý, cậu không sao chứ?"
Lục Giai Ý tim vẫn còn đập hơi nhanh, nói: Không có việc gì.
Chỉ là cà men của cậu, sứ cũng sứt mất một miếng.
Lục Giai Ý quay lại bồn nước rửa đôi đũa. Lúc trở về đi qua sân bóng rổ, Từ Lâm quay đầu nhìn, nói:
"Năng lực trệ không của Thích Dương đúng là cực kỳ tốt nhỉ?"
Lục Giai Ý không hiểu liền hỏi: Trệ không là gì?
"Cậu không thấy hắn nhảy vô cùng cao, sau đó thời gian lơ lửng trên không trung so với người bình thường cũng dài hơn sao? Đó gọi là năng lực trệ không. Phải là người có khả năng bật nhảy cực tốt, thắt lưng có sức mạnh thì thời gian trệ không mới dài.
Hắn nổi danh nhất chính là năng lực trệ không này. Nhất trung chúng ta không có ai có thể so được với hắn.Ồ.Lực Giai Ý nói,Hắn nhảy quả thực rất cao."
Một người thoạt nhìn lười nhác lạnh lùng như vậy, lại có sức bật khiến người ta sợ hãi.
Lớp 11-6 nằm cạnh bãi tập khu dạy học tầng 1, đi qua sân bóng rổ và sân bóng chuyền liền đến. Lúc đi đến cửa lớp, Lục Giai Ý thấy một nữ sinh xinh đẹp, mặc áo T
-shirt trắng váy xanh, đứng cạnh cửa sau lớp cậu.
"Y, kia không phải là Diệp Phỉ Nhiên sao?"
Từ Lâm đẩy đẩy kính mắt.
"Có phải cô ấy đến tìm cậu không?"
Diệp Phỉ Nhiên, cái tên này rất quen. Tống Từ từng nói với cậu, cậu tìm người chặn Thích Dương hình như chính là vì Diệp Phỉ Nhiên.
Nếu như nói Nhất Trung Phú Xuyên có hai giáo thảo không phân cao thấp, vậy giáo hoa (nữ sinh đẹp nhất trường) Nhất Trung Phú Xuyên không cần bàn cãi, chính là Diệp Phỉ Nhiên. Cô ấy là con gái bí thư huyện ủy, bạch phú mỹ (trắng – giàu – đẹp, giống như cao – phú – soái).
Trời sinh da trắng mỹ mạo, tóc dài thướt tha.
Chỉ là Diệp Phỉ Nhiên liếc cậu một cái, lại trực tiếp khoác tay một nữ sinh khác đi lên tầng.
Hình như cố ý tránh cậu.
Lục Giai Ý từ cửa sau đi vào lớp liền nhìn thấy một hộp cơm đặt trên bàn bọn họ. Chính xác mà nói, là đặt trên bàn Thích Dương, bên trên còn có một tấm thiệp màu hồng phấn.
7 giờ liền bắt đầu tiết tự học buổi tối đầu tiên.
Không bao lâu trước khi chuông reo, đám Thích Dương và Giang Triều mới lục tục trở về. Đại khái đều vừa tắm xong, trên người mang theo mùi sữa tắm thơm tho. Lục Giai Ý vốn đang nằm bò trên bàn học chữ liền cảm thấy bên trái ập tới một luồng gió lạnh.
Quay đầu nhìn, chân Thích Dương đã bước qua băng ghế ngồi xuống, trực tiếp cầm hộp cơm trên bàn lên, hướng ra ngoài ném một cái, thẳng tới thùng rác ngoài hành lang. Xa như vậy, thùng rác nhập khẩu lại nhỏ như thế, vậy mà ném rất chuẩn.
Lục Giai Ý không tự chủ dịch về bên phải, khẽ hắng giọng.
"Sao lại ném đi, phí thế. Không phải đã bảo mày rồi sao, mày không ăn thì để cho anh em, tao đang đói đây này." Giang Triều nói,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!