Từ Lâm vừa nhìn hai cái Chu Dương Liễu đột ngột quay sang trợn mắt với cậu.
Từ Lâm vội quay đi, đẩy đẩy gọng kính dày nặng trên sống mũi.
Mùi nồng lắm à? Chu Dương Liễu hỏi.
Hả, cái gì cơ?
Mùi thuốc.
Từ Lâm lắc đầu: Thoang thoảng thôi.
Chu Dương Liễu không nói gì nữa.
Từ Lâm hơi sợ cậu ta, tuy Chu Dương Liễu còn lùn hơn cậu, cũng không khỏe bằng cậu.
Sắc trời đã tờ mờ sáng, Lâm Tú Anh vừa đặt tào phớ lên xe, cùng Đường Tam Nhi đẩy xe ra ngoài: Anh về đi.
"Anh đưa em đến trước sườn núi."
Đường Tam Nhi nói.
Lâm Tú Anh cười nói:
"Hôm nay làm ít tàu phớ, đợi bán xong anh cùng em ra cửa hàng một chuyến. Em mua cho anh bộ quần áo. Đã thời tiết này rồi mà anh còn mặc mỏng như thế."
"Anh là cơ địa nóng, không phải thiếu quần áo."
Đường Tam Nhi nói.
"Thế quần áo em mua anh cần hay không?"
Đường Tam Nhi cười cười, Cần, cần.
Lâm Tú Anh hài lòng, vừa nhảy lên xe liền thấy hai người Lục Giai Ý và Giang Triều cùng tiểu khu ở cổng chào, đang cùng hai nam sinh cao lớn khác nói chuyện.
Giai Giai!
Bà thấy bộ dạng Lục Giai Ý lập tức xuống xe, vội gọi:
"Con làm sao vậy, sao ướt hết cả thế này?"
Bà đưa xe cho Đường Tam Nhi, mình thì mặc áo mưa chạy tới. Chạy đến cổng tiểu khu, cởi mũ ra, thấy đuôi mắt khóe miệng Lục Giai Ý đều tím.
Con bôi thuốc.
Lục Giai Ý nói với bà.
"Làm sao lại thế này?" Giọng Lâm Tú Anh cũng run lên.
"Gặp phải mấy tên côn đồ, chúng đánh Lục Giai Ý." Giang Triều nói.
Lâm Tú Anh nhìn y, lại nhìn hai nam sinh kia. La Khôn chào một tiếng dì. Một nam sinh khác trông hơi quen nói với Lục Giai Ý:
"Cậu mau về thay quần áo khô đi, tôi cũng về đây."
Lục Giai Ý gật đầu: Cậu mau về đi.
Trên người Thích Dương cũng ướt dầm dề, cả Giang Triều cũng vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!