Trận mưa này vừa đổ xuống liền không ngừng nghỉ. Ngày hôm sau lúc thức dậy cảm nhận được nhiệt độ tụt xuống rõ ràng.
Mưa mùa thu khiến người ta thèm ngủ hơn.
Lục Giai Ý ôm chăn ngồi trên giường một lúc lâu mới bắt đầu mặc quần áo. Sắc trời còn chưa sáng, có thể nghe thấy tiếng mưa lộp bộp. Hoa cúc dại cậu bày trên bàn học đã bắt đầu héo rồi.
Đại khái là vẫn chưa cách nào hoàn toàn thích ứng với cuộc sống hiện đại, cậu vẫn luôn mơ. Trong giấc mơ từ trước đến nay đều không phải Lục Giai Ý mà là Phương Thanh Diệm. Thế nên mỗi ngày từ trong mộng tỉnh lại đều mất một lúc lâu cũng chưa hoàn hồn.
Trời mưa, thừa dịp trời chưa sáng là thời cơ tốt để làm chuyện xấu.
Lần trước đánh nhau với Thích Dương, Xuyên ca vẫn chưa hồi phục, hai ngày nay bụng còn có vấn đề. Hắn có chút e sợ nhưng trong lòng cũng cay. Vừa giận vừa sợ, lại càng để bụng. Đây đã là lần thứ hai rồi, không báo cái thù này hắn còn mặt mũi nào với đám anh em nữa.
Lúng túng thật. Xuyên ca quyết định cược vố lớn, nhất định phải khiến Thích Dương quỳ xuống dập đầu.
Nếu Thích Dương đã quỳ xuống dập đầu với hắn rồi, vậy Nhất Trung còn có ai dám không sợ hắn! Anh em còn ai không phục hắn!
Vậy nên lần này hắn mang theo tất cả đám đàn em, một đám lưu manh cùng nhao đến.
Đao kiếm bị cấm bọn hắn không dám mang nhưng mà gậy gộc thì không thành vấn đề đi.
Đã làm chiến trận lớn như vậy, anh em trong nhà đều mang đi hết rồi, Xuyên ca lại cảm thấy chỉ thu thập mình Thích Dương quá lỗ vốn. Cho nên mang cả bang phái, thuận tiện ở trên đường có nhiều học sinh ngoại trú nhất thu phí bảo kê.
Phí bảo kê, Phú Xuyên Nhất Trung vốn không thu.
Huyện Phú Xuyên có 4 trường cấp ba, trong đó Nhất Trung là trường trọng điểm, có thể thi vào đều là những học sinh ưu tú nhất các thị trấn, tố chất chỉnh thể đều rất cao, trường họ không có đại ca.
Chức Cao có phong cách trường học kém nhất, trái ngược với Nhất Trung, thuộc một nhóm không thi nổi cấp ba, học tra chiếm đa số, đương nhiên lưu manh côn đồ cũng nhiều hơn. Hai trường vốn cách rất xa. Bầu không khí Chức Cao truyền không tới cấp ba trọng điểm.
Nhưng từ năm ngoái, Chức Cao chuyển đến khu mới, địa chỉ cách Nhất Trung chỉ mấy con phố.
Sau đó có một ngày, đại ca của Chức Cao phát hiện chuyện thu phí bảo kê, học sinh Nhất Trung cực kỳ dễ ăn hiếp!
Một đám mọt sách tay trói gà không chặt, chỉ biết học, chỉ cần ngậm điếu thuốc chặn đường dọa mấy câu, đám mọt sách đều phải ngoan ngoãn giao tiền tiêu vặt ra.
Xuyên ca bởi vì phát tài, dưới tay thu bảy tám anh em, đa số là học tra Chức Cao, còn có vài người là lưu manh vô công rồi nghề ngoài xã hội.
Đại ca trường học so với lưu manh ngoài xã hội, lưu manh không nguy hại lớn như thế, nhưng cũng bởi càng khó quản lý, chuyện phạm pháp nói lớn không lớn, mà lớn thì đều là học sinh, bắt được cũng chỉ phê bình giáo dục mấy câu là xong chuyện. Cho nên cấm không được.
Bọn họ thu phí bảo kê tùy người, không thể làm quần chúng phẫn nộ nên không phải ai cũng ra tay. Chọn một đám nhìn là biết có tiền lại dễ nắn bóp. Tiền tiêu vặt của học sinh đều là chín mười khối, hơn trăm thì phải xem vận khí. Nhưng tích tiểu thành đại, người nhiều thu một lượt cũng có thể đến ngàn khối.
Xuyên ca mang anh em đến, bảy tám thằng cao to lực lưỡng cầm ô chặn một con đường. Dưới bóng tối trông rất dọa người.
Lục Giai Ý cầm ô đi đến trường, trên đường thỉnh thoảng quay đầu nhìn một cái, nghĩ có khi nào trùng hợp gặp Thích Dương hay không.
Lúc đi qua Phồn Hoa Lí, bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, là Chu Dương Liễu.
Chu Dương Liễu cũng nhìn thấy cậu, vốn có chút uể oải trong nháy mắt liền ngẩng đầu ưỡn ngực, lộ bộ dáng kiêu ngạo.
Chu Dương Liễu nhìn chằm chằm Lục Giai Ý, thấy đối phương cũng không có vẻ muốn chào hỏi liền hừ lạnh một tiếng.
Hôm qua cậu ta bởi vì Lục Giai Ý chịu nhiều cực khổ, cả người ướt đẫm bị bố mắng một lúc lâu.
Mưa rất to, hoa hải đường bên ngoài Phồn Hoa Lí bị tạt không còn hình dạng gì. Hai người ai cũng không thèm để ý đến ai. Lúc đang bước vội đến trường, rẽ sang một khúc ngoặt Lục Giai Ý nhìn thấy phía trước có một đám người đang chặn hai ba học sinh, xô xô đẩy đẩy.
Dưới đèn đường cậu liếc một cái thấy Xuyên ca, ấn tượng quá sâu, Cậu vội vàng quay lưng lại dùng ô che phân nửa người. Chu Dương Liễu ở đằng sau bực bội nhìn cậu.
"Ê hai thằng kia, ra đây!"
Đối phương mắt rất tinh, lập tức hướng bọn họ hô lên một câu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!