Quế Hoa Lí cùng Hạnh Phúc Lí kỳ thực kề nhau, chỉ là khoảng cách cổng Hạnh Phúc Lí khá xa, phải đi một vòng.
Lục Giai Ý nói:
"Tớ không thường đi bên này, không biết đường."
May mà Thích Dương cũng rất dứt khoát, không hỏi nhiều liền từ trong nhà đi ra, đóng cửa lại, cầm lấy ô trong tay cậu, nói: Đi thôi.
Lục Giai Ý tự thấy ngượng ngùng: Thật ngại quá.
Vốn là cậu đưa Thích Dương về, kết quả lại bắt hắn đưa cậu về.
Không biết Thích Dương đi đường nào vậy mà so với cậu tuần trước đến còn gần hơn, không tới mười phút đã đưa cậu về đến nhà.
Cảm ơn cậu.
Lục Giai Ý nói:
"Cậu mang ô đi về đi, ngày mai đi học cầm đi là được."
Thích Dương một tay đút túi quần, ngầu lòi nói: Về đây.
"Giai Giai, hôm nay về muộn vậy." Lâm Tú Anh mở cửa nói.
Thích Dương đại khái cũng nghe thấy tiếng Lâm Tú Anh nhưng chẳng hề quay đầu cũng không chào hỏi gì, cứ thế cầm ô đi vào trong mưa.
Lâm Tú Anh nhìn một cái, hỏi: Bạn học à?
Lục Giai Ý gật gật đầu:
"Bạn cùng bàn của con, Thích Dương."
Lâm Tú Anh nghe vậy lại nhìn bóng lưng Thích Dương, Cao thế.
"Cậu ấy chơi bóng rổ cực kỳ giỏi." Lục Giai Ý nói.
Lâm Tú Anh cười cười, nói:
"Đi vào đi, lạnh chết."
Lục Giai Ý vào nhà, cởi cặp sách đi tắm. Lâm Tú Anh đưa sữa ấm cho cậu.
Lúc tắm Lục Giai Ý bỗng nghĩ đến chuyện tên, vì vậy đi ra liền hỏi bà nguồn gốc cái tên Lục Giai Ý.
Lâm Tú Anh đưa sữa đã hâm nóng cho cậu:
"Bố con đặt. Tên là Giai tự là Bối."
Lục Giai Ý lại nói chuyện Thích Dương mời cậu cuối tuần sang chơi, Lâm Tú Anh nói:
"Không phải là đi chơi mà là sang ăn cơm à?"
Lục Giai Ý gật đầu.
Rất chính thức nha. Lâm Tú Anh nói.
"Lúc con đi phải mang cái gì không?" Lục Giai Ý hỏi. Cậu đối với nhân tình thế thái kỳ thực không hiểu rõ. Cậu trước đây hễ đi đến nhà người khác nhất định sẽ mang theo lễ vật, quản gia sẽ giúp cậu chuẩn bị.
Không biết tập quán ở hiện đại như thế nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!