Chương 22: Mời

Lục, cũng là sáu.

Lục Giai Ý, sáu thêm một*.

(hiện tượng đồng âm: lù jia yì và lìu jia yi)

Lục Giai Ý cũng phát hiện sự trùng hợp, quay đầu nhìn Thích Dương. Hắn lại chẳng phản ứng gì, tiếp tục chơi game xếp gạch của mình.

Giang Triều biết tính Thích Dương cho nên không dám chọc hắn, chỉ nhằm Lục Giai Ý mà trêu:

"Tên của cậu làm sao mà đặt ra vậy, ai đặt thế. Từ đầu đã lấy sáu thêm một làm tên à?"

Lục Giai Ý nói:

"Không biết, cũng không biết ai đặt."

Chỉ là cậu vẫn cho rằng đó là từ một câu thơ.

"Thanh phong hữu giai ý, phùng giả vi nhất ngu*."

(gió mát mang điềm lành, gặp người một đời vui sướng)

Sẽ không thật là vì đồng âm sáu thêm một mới đặt cái tên này đi? Cậu trở về phải hỏi Lâm Tú Anh cho cẩn thận. Nếu đúng như vậy thì quá tùy tiện rồi.

Nói đến tên gọi, cậu cảm thấy người hiện tại đặt tên quá buồn nôn. Ví dụ tên những người cùng lớp cậu biết, dễ nghe chẳng có mấy người cũng chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt. Không giống thời đại bọn họ đặt tên đều rất cẩn thận, đặc biệt là gia đình nho gia.

Ngoài tên còn phải lấy tự, mà tự này cũng không thể đặt tùy tiện, đều là có quan hệ với tên gọi hoặc làm giải thích hoặc bổ khuyết. Như tên cậu, Phương Thanh Diệm, tự là Dạ Minh.

Tên và tự có ý cảnh tương quan, ngọn lửa trong đêm tối, lại có ý là khổ học dưới đèn.

"Thực ra tên dễ nhớ rất quan trọng, sáu thêm một so với Lục Giai Ý dễ nhớ hơn đấy." Giang Triều nói,

"Cậu nói sao lúc đầu mình không phát hiện ra tên cậu có đồng âm nhở?"

Giang Triều lần này giống như phát hiện lục địa mới, mở miệng là lại sáu thêm một. Người khác nghe thấy không hiểu y còn ân cần giải thích, muốn trả thù vụ tranh chân dung.

Lục Giai Ý dứt khoát không thèm để ý đến y, ngồi ngay ngắn đọc cổ thơ của mình.

Thơ của cậu cực kỳ hay, đọc không biết mệt. Một nghìn bài thơ cổ này, cậu phải học thuộc hết.

Cậu trước đây có thể trở thành trạng nguyên trẻ tuổi nhất không chỉ là dựa vào thiên phú, mà vì cậu là kiểu không làm thì thôi, đã làm thì phải cực kỳ chăm chỉ nghiêm túc. Học tập cũng vậy, toàn tâm toàn ý đọc sách thánh hiền, cái gì cũng đều có thể vứt ra sau đầu.

Ở trong đống học tra cuối ban 6, cậu thực là càng ngày càng giống ngoại tộc, ngồi luôn thẳng tắp cái lưng, trật tự viết chữ. Trừ vào toa let thì gần như không đi đâu cả.

"Tay cầm dịch xuống một chút."

Thích Dương, vẫn luôn không động chạm đến cậu, bỗng nói.

Lục Giai Ý nghiêng đầu nhìn hắn, Thích Dương cầm bút làm mẫu.

Lục Giai Ý làm theo nhưng không viết được mấy chữ tay lại chầm chậm dịch lên.

Thích Dương giật giật khóe miệng, cuối cùng vẫn là mặc kệ.

Tháng mười có cơn bão đổ bộ từ bờ biển đông nam vào đất liền khiến cho hơn nửa địa phận Trung Quốc có mưa. Phú Xuyên cũng bắt đầu có mây đen mù mịt. Buổi trưa tan học sớm kết quả bắt đầu róc rách mưa rơi. Lục Giai Ý vô cùng vui vẻ bởi vì tiết thể dục buổi chiều không cần học nữa.

Nếu mưa thêm vài ngày nữa, sợ là cả thể dục buổi sáng cũng bỏ.

Nhưng các bạn khác đều không vui vẻ như thế. Bên này thầy toán dạy quá giờ vẫn chưa ra khỏi lớp, cô tiếng anh Trần Dĩnh đã ở ngoài cửa cười dịu dàng mà đợi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!