Mặc dù tò mò nhưng cuối cùng Thích Dương cũng không mở miệng hỏi.
Ngược lại là mỗi ngày về đến nhà, bà Thích đều hỏi đến Lục Giai Ý:
"Cùng bạn cùng bàn ở chung thế nào?"
"Chủ nhiệm lớp vẫn rất tốt với mày đấy, cho ngồi cùng bàn với học sinh thành tích tốt như thế. Bà nghe nói bây giờ rất nhiều hiệu trưởng đều xây dựng"đôi bạn cùng tiến
". Cậu bé là đến giúp mày học đúng không?"
"Cuối tuần sau có thời gian, mày mời bạn sang nhà chơi đi. Bà làm món ngon cho chúng mày ăn."
"Đang nói với mày đấy. Làm sao hỗn thế hả, nói toàn tỉnh bơ."
Thích Dương liền nói:
"Cháu với cậu ấy không thân."
Không thân…
"Ngồi cùng bàn mà bảo không thân. Mày muốn thế nào thì mới thân?" Bà cụ nổi cáu, quăng đôi đũa:
"Tao không cần biết, chủ nhật mời nó đến!"
Già cũng có chỗ tốt của già, thỉnh thoảng vô lý như trẻ con Thích Dương cũng không có cách nào.
Cháu trai của bà tuy bộ dạng người chết không mặn không nhạt, bản chất vẫn là hiếu thuận. Bà ăn chắc!
Quả nhiên, Thích Dương nhàn nhạt vầng một tiếng.
Bà cụ chỉ hy vọng cháu mình có thể kết giao bạn bè. Nếu như người bạn này trùng hợp là đứa trẻ tốt, ngoan ngoãn vậy thì càng tốt.
Nếu không chỉ ngoan, còn học giỏi, vậy thì nhất định phải thắp hương cảm tạ rồi.
Bà sợ Thích Dương nuốt lời, từ thứ tư đã bắt đầu chuẩn bị rồi, bắt ông Thích đi mua này mua nọ, hệt như đem Lục Giai Ý thành khách quý mà chiêu đãi. Thích Dương rất muốn hỏi một câu không đến mức vậy chứ! Hờ hững nhìn nửa ngày, cuối cùng vẫn là không lên tiếng.
Trên đời này thật lòng quan tâm hắn cũng chẳng có mấy người.
Lục Giai Ý phát hiện, ngồi ở đằng sau lợi ích rất lớn. Chính là người chăm chỉ học hành không nhiều, cậu không học cũng không trở thành kẻ ngoại tộc.
Mà có bạn cùng bàn lạnh lùng, điểm tốt chính là muốn làm gì thì làm đối phương cũng sẽ không hỏi đến.
Chẳng qua học lâu thật sự là mệt. Trong trường cũng không có mấy người lười biếng, cùng lắm là lúc ra chơi đi ra ngoài phòng học duỗi người một cái. Trí nhớ có tốt hơn nữa, mỗi ngày cũng đến cực hạn. Lúc mệt mỏi, Lục Giai Ý liền đem bìa vở ra vẽ vời.
Cậu vẽ đây á?
Giang Triều kinh ngạc hỏi.
Lục Giai Ý gật gật đầu.
Đệt, vẽ giống thật. Nếu không phải là giấy vở bài tập không thấu quang, y thật nghi ngờ là Lục Giai Ý tô ra.
Vẽ ra so với hình minh họa trong sách lịch sử giống hệt nhau, mũ cao dây dài, phục sức rườm rà.
Tống Từ nghe vậy cũng bò qua dòm, nhìn thấy cũng tấm tắc lấy làm kỳ lạ, thật sự là vẽ quá giống. Một đống hình, có Lão Tử, có Khổng Tử, có Mạnh Tử, đều giống y hệt như trong sách giáo khoa lịch sử.
Giang Triều đối Lục Giai Ý bỗng có vài phần kính trọng. Bởi y cảm thấy học giỏi không tính là gì, nhưng biết vẽ thì thực sự là trâu bò rồi.
Lục Giai Ý thực ra còn rất nhiều, cầm kỳ thi họa không gì không biết, thi từ ca phú hạ bút thành văn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!