Chương 17: Lần đầu đến nhà chồng

"Bên trong không phải là thuốc," Thích Dương nói,

"Chỉ là một lọ thuốc nhỏ, bên trong đựng mồi câu."

Lục Giai Ý mở ra nhìn, quả nhiên là mồi câu bình thường.

"Dùng thì câu được nhiều hơn, nhưng không mạnh." Thích Dương nói.

"Ừm, câu cá mà, lại không phải là bắt cá."

Câu cá là một loại thư giãn!

Lục Giai Ý đặt bình xuống. Có lẽ là vì ngồi xổm lâu, chân hơi tê. Cậu liền vịn vào chân Thích Dương đứng dậy. Vừa đứng một cái mắt tối sầm lại, bụp một tiếng ngã ra đất.

Thích Dương giật mình đến nỗi bánh trong tay rơi cũng rơi xuống.

Lục Giai Ý choáng váng đầu óc một hồi, ngẩng lên liền nhìn thấy Thích Dương một tay bắt lấy mình, giật mình mà nhìn.

Không sao.

Lục Giai Ý ngượng ngùng cười một cái, nói:

"Mắt bỗng nhiên tối sầm lại."

Choáng đầu sao?

Lục Giai Ý gật đầu.

Thích Dương nói: Đứng lên nhanh quá.

Là bệnh sao? Lục Giai Ý vẫn thật có chút lo lắng.

Cũng không hẳn, Thích Dương nói,

"Rất nhiều người đều như vậy, huyết áp thấp."

Lục Giai Ý lúc này mới yên tâm, ngồi xuống mặt cỏ. Cậu làm sao lại bị huyết áp thấp nhỉ, thân thể bây giờ cũng quá yếu ớt rồi.

Cậu đêm qua còn bị ho khan, phỏng chừng là hôm qua ở trong sông bị lạnh.

"Cậu biết Lục gia thôn không?" Cậu hỏi Thích Dương.

Thích Dương lắc đầu.

Lục Giai Ý liền không tiếp tục hỏi nữa. Cậu phát hiện ở bụi cỏ không xa nở rộ rất nhiều hoa nhỏ màu vàng kim.

Cậu chầm chậm đứng dậy, đi đến nhìn một cái, thế mà lại là hoa cúc dại.

"Những bông hoa này có được hái không?" Cậu hỏi Thích Dương.

Cậu sở dĩ hỏi là bởi lúc cậu vừa xuyên tới, thấy bên ngoài Phồn Hoa Lí có thật nhiều hoa hải đường tứ quý, vốn định hái một ít đem về nhà cắm, kết quả Lâm Tú Anh nói với cậu, đó là của nhà nước, không được hái bậy.

Thấy Thích Dương gật đầu, Lục Giai Ý liền vui mừng bắt đầu hái lấy, không tới một lúc liền hái được cả nắm lớn, cậu liền đem áo khoác cởi ra bọc vào. Thích Dương vừa uống sữa đậu nành vừa nhìn Lục Giai Ý, thấy cậu đột nhiên bất động, sắc mặt nghiêm trọng, nhìn về chỗ sâu trong bụi cỏ.

Lục Giai Ý nhìn thấy một con vịt trời, còn là một con vịt trời cực kỳ béo mập.

Nhìn thấy thứ này cậu thật sự rất vui mừng, cảm thấy rất thân thiết. Cậu còn cho rằng thế giới này không còn vịt trời nữa rồi.

Cậu khom lưng thật chậm bước đến, kết quả con vịt kia rất cảnh giác, phành phạch mấy cái liền trốn vào bụi cỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!