Loại chuyện cãi lộn này, thường thường đôi bên đều có hại mà vô ích, bởi vì cãi lộn tự nhiên là bực tức, nhất là giữa người thân với nhau. Tâm tình và mặt mũi, hai bên đều bị tổn thương. Cơ hồ không có người thắng. Cậu từ trước đến nay chưa từng cãi nhau với người khác, phần lớn đều là giảng đạo lý.
Người giảng đạo lý không thông tự nhiên cũng không cần để ý tới.
Chỉ là cậu còn chưa rõ ràng chân tướng bên trong, không biết bản thân có thể tháo gỡ khúc mắc này hay không.
Phòng cậu đã lắp điều hòa.
Lúc 9 giờ hơn Lâm Tú Anh đi vào, đại khái đã chỉnh đốn xong tâm tình, cười nói:
"Con vẫn chưa bật thử điều hòa à?"
Lục Giai Ý liền đứng dậy.
Lâm Tú Anh cầm điều khiển, dạy cậu.
"Cái này cụ thể thao tác thế nào, mẹ vẫn chưa hiểu rõ. Sách hướng dẫn ở đây, con xem kỹ đi. Bây giờ thời tiết vẫn chưa cần dùng, nhưng mà lại lạnh thêm một chút thì có thể dùng rồi. Cái này có thể làm mát cũng có thể sưởi ấm, con mùa đông đọc sách cũng không sợ lạnh tay nữa."
Lục Giai Ý cũng là lần đầu tiên nhìn thấy điều hòa, cảm thấy rất kỳ quái.
"Lắp ở chỗ con vậy phòng mẹ thì sao?"
"Mẹ không sợ lạnh cũng chẳng sợ nóng, thể chất không giống con nha. Con từ nhỏ vừa sợ lạnh vừa sợ nóng mà." Lâm Tú Anh nói liền hướng về điều hòa thử gió lạnh gió ấm,
"Con xem, có phải là dùng rất thích không?"
Lục Giai Ý gật gật đầu.
Lâm Tú Anh lại kéo cậu ra xem tủ lạnh của nhà họ.
Tủ lạnh đã bắt đầu dùng rồi nhưng mà mẹ con đều không biết con sô bên trên là số lớn hay số nhỏ lạnh hơn. Cầm sách hướng dẫn xem nửa ngày cũng không nhìn ra.
"Con chính là học sinh cấp ba mà, cái này mà xem không hiểu?" Lâm Tú Anh cười hỏi.
"Bọn con không học cái này mà…" L: ục Giai Ý ngượng ngùng.
Loại cảm giác người ngoài cuộc vừa không còn, cậu lại cảm thấy bắt đầu dung nhập vào bên trong Lục Giai Ý. Cậu còn kể cho Lâm Tú Anh ngày hôm nay đi hội chùa nghe Tỳ Bà Ký, hát cực kỳ hay.
"Con nếu như thích nghe thì ngày mai lại đi. Mẹ cho thêm ít tiền tiêu vặt, mua nhiều đồ ngon. Con gần đây gầy đi nhiều thế, thân thể suy nhược, phải ăn nhiều một chút mới bổ khí huyết, người mới có tinh thần."
Lâm Tú Anh cho cậu tiền thật ra rất hào phóng, hẳn hai mươi khối.
Mẹ, Lục Giai Ý lấy ghế ra ấn Lâm Tú Anh ngồi xuống, cậu có chút câu nệ, cứng nhắc ngồi xuống đối diện, nói:
"Chúng ta nói chuyện một chút đi."
Lâm Tú Anh đại khái biết cậu muốn nói cái gì, có chút kháng cự bảo: Nói cái gì mà nói.
Lục Giai Ý bắt lấy tay bà.
Cậu có chút ngượng ngùng, trừ lúc còn bé, cậu chưa từng cầm tay mẹ.
Không giống tay Phùng Thị, tay Lâm Tú Anh rất thô ráp, bởi quanh năm xay đậu hũ mà thành. Nhưng rất ấm. Bất kể thế nào, bất kể quá khứ hay hiện tại, cậu đều cảm thấy phụ nữ thủ tiết không dễ dàng, làm mẹ lại càng vĩ đại.
"Những chuyện này con thật sự là quản không được, đều là chuyện của người lớn," Lâm Tú Anh nói,
"Con trước đây đều không quản, bây giờ cũng đừng xen vào. Con làm thế lòng mẹ càng khó chịu."
Thật lúng túng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!