Chương 15: Người thì lạnh lùng, tim thì ấm áp

Giai Ý!

Lục Giai Ý nghe thấy tiếng Từ Lâm, vội đứng dậy hô: Bọn tớ ở chỗ này.

Từ Lâm xuyên qua bụi lau sậy đi vào, thấy Lục Giai Ý từ trong bụi lau vẫy vẫy, cánh tay để trần.

"Bọn cậu làm sao mà chạy đến tận đây thế?"

"Quần áo ướt rồi, ở đây phơi."

Từ Lâm vừa nghe liền không đi vào, hỏi: Đã khô chưa?

"Chắc phải đợi lúc nữa."

"Vậy tớ ở bên ngoài đợi cậu."

"Không thì cậu về trước đi, không biết phải đợi đến khi nào mà."

Từ Lâm hỏi: Được không?

"Làm sao mà không được chứ."

Từ Lâm đặt này nọ trong tay xuống:

"Tớ vừa mua cho cậu hai phần bánh đậu."

Cực kỳ tri kỷ.

Sau khi Từ Lâm đi rồi, Lục Giai Ý liền đem bánh đậu y mua cầm vào, hỏi Thích Dương: Cậu ăn không?

Thích Dương lắc đầu. Người hắn đã khô rồi, bắt đầu mặc quần áo.

Lục Giai Ý muốn nói lại thôi. Xem ra Thích Dương mặc đồ xong sẽ bỏ mặc cậu ở đây, tự mình đi trước.

Gió thổi cỏ lau lắc lư, trừ cái này thì chẳng thấy gì nữa cả. Lục Giai Ý đang nghĩ đợi lát nữa có phải mình sẽ không tìm được đường ra hay không, bỗng thấy Thích Dương lại trở về, ngồi xuống bãi cỏ.

Trong lòng Lục Giai Ý nhịn không được nhảy cẫng lên, ôm đầu gối nói: Thích Dương.

Thích Dương nghiêng đầu nhìn cậu, thấy Lục Giai Ý mắt long lanh nước. Lục Giai Ý cười lên thực quá dễ nhìn, rất ngọt rất trong. Không hề giống cậu ngày thường đoan chính phương cẩn tí nào: Cậu thật là tốt.

Yết hầu Thích Dương giật giật.

Lục Giai Ý tuy gầy, nhưng thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, là lúc tráng kiện dẻo dai nhất, đường cong lưu sướng. Vật đeo ở cổ hắn cũng thấy rất rõ, là một khối ngọc bài, không có hoa văn, chỉ có chữ.

Hai người đợi đến tận lúc mặt trời xuống núi, nhiệt độ xuống thấp rồi, Lục Giai Ý mặc lên bộ quần áo còn chưa khô, mới từ bụi cỏ đi ra.

Hình như hí kịch đã kết thúc rồi, trên cầu rất nhiều người đi qua, nhiều nhất là các ông lão bà lão, xách theo ghế nhỏ, vừa tập tễnh bước đi vừa nói về kịch mới nghe xong. Người cách khá xa đều đi xe ba bánh tới, thỉnh thoảng còn có thanh niên cưỡi xe đạp phi như bay mà lướt qua.

Ánh chiều tà nhuộm đỏ nửa con sông, Lục Giai Ý nhìn bóng lưng Thích Dương phía trước. Hai tay cắm trong túi quần, kéo kéo, vai rộng eo thon, vừa cao vừa cường tráng.

Đến phía nam cầu, hai người mỗi người một ngả.

Lục Giai Ý hỏi:

"Trời tối rồi cậu còn không về à?"

Thích Dương ừ một tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!