Phòng nước sôi tăng giá làm cho mọi người đều rất bất mãn, có mấy đồng học còn phản ánh với thầy giáo. Thứ sáu cửa phòng nước sôi dán tờ thông báo, tên là
"Thông báo điều chỉnh giá nước".
Không nói lý do vì sao tăng giá cũng không có bất luận áy náy gì, chỉ giải quyết việc chung mà viết tiêu chuẩn thu tiền hiện nay.
Tống Từ vẫn luôn lo lắng Giang Triều chép bài viết tiếng anh của mình bị cô giáo nhìn ra. Đứng ngồi không yên, nghĩ nếu như cô hỏi đến, cậu phải trả lời thế nào.
Cậu không dám nói Giang Triều chép bài mình, chỉ có thể cầu nguyện Giang Triều có lương tâm tự thú tội.
Kết quả sau khi trả bài viết tiếng anh cô giáo cũng không tìm cậu. Cậu xem điểm số hai người, cậu là C+, Giang Triều là C.
Nhìn cái gì?
Giang Triều hỏi.
"Thật kỳ quái, chúng ta hai người rõ ràng làm giống nhau, cô giáo vậy mà không nhìn ra, cho điểm cũng không giống."
Giang Triều giật giật khóe miệng:
"Cậu cho là cô giáo rảnh rỗi thế à, nhìn ra được mới kỳ quái đấy."
Tống Từ không hiểu, cảm thấy lần này có lẽ chỉ là may mắn. Lần sau nếu Giang Triều còn chép bài cậu, cậu liền viết một bản khác.
Thực ra chép bài người khác càng tốt, nhiều người thành tích tốt như vậy, Lục Giai Ý liền sẵn đây, cách rất gần, thành tích tốt nhất.
Từ sau khi bảng thành tích dán lên bảng thông tin, Chu Dương Liễu liền không vào bằng cửa trước nữa. Mỗi lần đều vòng qua cửa sau, đứng trước bảng thành tích nhìn một hồi.
Có lúc nói:
"Ài, cũng chỉ so với người thứ hai hơn mười mấy điểm."
Có lúc lại nói:
"Lục Giai Ý, tớ vẫn là quen hai người chúng ta ở đầu bảng. Cậu phải cố lên nha."
Cũng có lúc không nói gì, kiễng chân nhìn một rồi rồi chẹp một tiếng.
Giang Triều nhìn không nổi nữa, hỏi:
"Chu Dương Liễu, nếu cậu thích ngắm cái bảng này, cậu bóc ra đem pho to một bản dán lên mặt bàn mình đi. Nghìn năm lão nhị thi một lần đứng nhất cậu muốn bay lên trời rồi đúng không?"
Chu Dương Liễu vốn không thèm để ý đến y, vừa nghe câu nghìn năm lão nhị, liền giống như bị giẫm trúng đuôi, lập tức hùng hùng hổ hổ nói:
"Tôi lần này thi được thứ nhất, lần sau cũng sẽ như thế. Không tin cậu cứ chờ xem!"
Cậu ta nói xong liền chạy về chỗ của mình vùi đầu vào học.
Từ sau khi Lục Giai Ý chuyển tới phía sau, lúc Giang Triều chơi bóng không ít lần trào phúng cậu, đại khái là bộ dáng học tra oán giận học sinh tốt. Tỉ như đạo đức giả, chỉ biết học, yếu như sên, từ nhỏ bị so sánh có bao nhiêu thảm vân vân.
La Khôn đều nghe đến phát chán, cho nên thấy y nói giúp Lục Giai Ý thì rất bất ngờ. Nhân lúc Lục Giai Ý đi toa lét hỏi:
"Không phải mày rất ghét Lục Giai Ý à, còn nói đỡ cho cậu ấy."
"Chu Dương Liễu càng đáng ghét hơn," Giang Triều nói,
"Học sinh tốt đều đáng ghét!"
La Khôn liền cười, Giang Triều nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!