Cuộc sống là của chính mình, sao có thể cầu xin người khác ban cho chứ?
Bước đầu tiên, phải bắt đầu thay đổi suy nghĩ của những người dân trong trấn trước.
Chuyện này cần sức mạnh mà cậu có thể tận dụng được từ Trụ.
Mục Tư Thần không trở thành quái vật cấp Thần trước rồi dùng sức mạnh cấp Thần và tín ngưỡng của người dân trong trấn xây dựng nên Trụ, Trụ của cậu là dùng Đào góc tường đào được.
Đối với cách dùng Trụ, Mục Tư Thần cũng đang tìm tòi.
Cũng may đây là sức mạnh của cậu, từ khi bắt đầu tiến vào viện điều dưỡng, Mục Tư Thần đã có loại cảm giác bản thân tiến vào trong Trụ, chỉ cần kết nối ổn thỏa với Trụ, hẳn có thể mày mò ra cách sử dụng Trụ.
Bàn tay Mục Tư Thần miết mắt trái một chút, cảm thấy có thể lợi dụng năng lực đào được từ Mắt to.
Cậu lẳng lặng nhắm mắt lại, mắt trái hiện ra hình ảnh bình thường không thấy được.
Cậu nhìn thấy trên mặt đất của viện điều dưỡng được bảo phủ bởi đồ đằng bản ngã siêu to, mỗi người trong viện điều dưỡng, bao gồm cả, bao gồm cả Trì Liên và Trình Húc Bác, đều có một điểm sáng trên lồng ngực, những điểm sáng này đều thả ra một sợi dây kết nối với đồ đằng bản ngã.
Sức mạnh của đồ đằng bản ngã bắt nguồn từ đây.
Trên bầu trời thì lại là đồ đằng của Mắt to, con mắt có ba con ngươi to lớn bao phủ ở không trung trên viện điều dưỡng, đang nhìn chằm chằm vào viện điều dưỡng.
Mà đồ đằng bản ngã treo trên đó, hoa văn thuộc về bầu trời đã trở nên mơ hồ.
Mục Tư Thần lập tức hiểu rõ hình ảnh này là cái gì.
Cậu không ở trong trò chơi ba ngày, sức mạnh đồ đằng con mắt của Mắt to đã bắt đầu dần dần ăn mòn đồ đằng bản ngã.
Nếu cậu không chịu quay lại trò chơi, sớm muộn gì sức mạnh của Mắt to cũng sẽ hoàn toàn nuốt chửng đồ đằng bản ngã, nếu vậy Trụ mà cậu cực khổ đoạt được sẽ bị Mắt to cướp đi một lần nữa.
Đến lúc đó, nhà an toàn của bọn họ sẽ biến mất.
Mục Tư Thần không biết nếu nhà an toàn biến mất, những người chơi offline như bọn họ sẽ gặp phải chuyện. Nhưng nghĩ đến chuyện sức mạnh trong thế giới trò chơi có thể thâm nhập vào trong thế giới hiện thực, chắc hẳn ba người bọn họ cũng sẽ không có kết cục tốt.
Mục Tư Thần bước mấy bước về phía đại sảnh, đứng ở giữa đồ đằng, cảm nhận được luồng sức mạnh này.
Cột trụ này đã là của cậu, chỉ cần tĩnh tâm lại để khơi tông, rất nhiều kiến thức sẽ tự động tiến vào trong đầu.
Muốn sửa hoa văn đồ đằng bản ngã phải dùng năng lượng cảm xúc của người bên trong trụ.
Trụ thúc giục Mục Tư Thần, yêu cầu cậu tận sức gia tăng số người bên trong lĩnh vực, đồng thời còn phải không ngừng bòn rút năng lượng cảm xúc từ mọi người, nếu không Trụ sẽ sụp đổ.
Có lẽ do Trụ này thừa kế từ Mắt to, Trụ của Mục Tư Thần cũng như viện điều dưỡng, không có cảm xúc, giống một cái máy vô tình tự động hóa, nhu cầu của nó chỉ có một, chính là năng lượng cảm xúc dồi dào vô tận.
Thế này mà là trụ của cậu sao, có mà là một hố sâu không đáy không thể lấp đầy.
Khó trách ban đầu ở trong viện điều dưỡng, Trụ và Mắt to có nhu cầu hoàn toàn khác nhau, Trụ còn lâu mới quan tâm sống chết của tình nguyện viên, Trụ chỉ muốn tăng số lượng bệnh nhân, chế tạo càng nhiều cảm xúc tuyệt vọng càng tốt.
Mục Tư Thần có loại cảm giác bị Trụ bắt cóc, trong lòng dâng lên cảm giác gấp gáp, muốn không đếm xỉa gì mà ép lấy hi vọng từ người dân trong trấn để thỏa mãn Trụ.
Không biết Mắt to có phải đối mặt với đau khổ này hay không.
Mục Tư Thần mở mắt ra, cảm thấy tình hình có chút gay go.
Cậu không muốn khiến người dân bên trong lĩnh vực đặt quá nhiều kỳ vọng vào mình, làm như vậy sẽ khiến cho người dân trong trấn giẫm lên vết xe đổ hệt như lúc nằm dưới sự thống trị của Mắt to cả.
Nhưng nếu cứ đả kích những người dân thị trấn, làm cho bọn họ mất đi hi vọng, Trụ không có được năng lượng cảm xúc sẽ lập tức sụp đổ, nỗ lực trước đó của bọn họ sẽ trở nên vô ích.
Mục Tư Thần nghĩ một lúc, cảm thấy nên tìm hiểu tình huống của những người ở trong viện điều dưỡng một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!