Thế giới đã điên cuồng như vậy, làm người chí ít cũng không nên gọi cái loại này điên cuồng là Lý tưởng.
Bởi vì vẻ bề ngoài của Thẩm Tễ Nguyệt quá đáng sợ, Mục Tư Thần mãi mà vẫn không thể nhìn thẳng vào hắn, cũng chưa từng quan sát sắc mặt và biểu cảm của Thẩm Tễ Nguyệt.
Đây không phải là lỗi của Mục Tư Thần, thật sự là bề ngoài của Thẩm Tễ Nguyệt quá khó chấp nhận. Mục Tư Thần chỉ là một sinh viên bình thường vừa tới thế giới này, có lẽ có chút thông minh, cũng cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng suy cho cùng thì cậu cũng chỉ là một người bình thường.
Cũng chính vì nguyên nhân này, nên Mục Tư Thần theo bản năng đã gán cho Thẩm Tễ Nguyệt cái mác Đáng thương,
"Gian nan tìm đường sống",
"Người bình thường sắp bị ép điên".
Hiện giờ nghĩ đến, có thể thản nhiên đối mặt với cả người nổi đầy mụn nước con mắt thế này mà vẫn không nổi điên, thì sao có thể là người bình thường được?
Nghĩ thông điều này, Mục Tư Thần càng không hành động một cách vội vã.
Nơi này không phải là trấn tân thủ trong game, cũng không có hướng dẫn cho người mới để thích nghi với thế giới mới, dưới tình trạng không nắm rõ được logic cơ bản nhất của thế giới này mà cứ hành động tùy tiện thì tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.
Mục Tư Thần nhớ kỹ kết cục của bốn người chơi bị Thân cận Vũ Mục tịnh hóa kia, cảnh cáo bản thân phải tỉnh táo, bình tĩnh.
Cậu phải thu thập được nhiều thông tin hơn.
Vì thế cậu buộc bản thân nhìn chằm chằm vào Thẩm Tễ Nguyệt, vứt bỏ nỗi sợ hãi và sự ghê tởm trong lòng, xuyên qua lớp bọc nước có mắt kia để nhìn thẳng vào mặt của Thẩm Tễ Nguyệt.
Cậu sẽ không tự huyễn hoặc bản thân bằng cách tư duy ngược rằng
"Bọc nước con mắt cũng rất đáng yêu" để tránh né cảm giác ghê tởm kia, bởi một khi nảy sinh suy nghĩ
"Bọc nước con mắt đáng yêu" thì chẳng khác nào tư tưởng đã thừa nhận Mắt to, rồi sẽ ngấm ngầm bị ô nhiễm.
Phải sinh ra cảm xúc chống cự.
Biết rõ việc nổi bọc mụn nước con mắt khắp người sẽ rất ghê tởm, sẽ như giáng đòn chí mạng vào thị giác, nhưng vẫn phải nhẫn nại.
Không phải là tiếp nhận nó, mà là nhìn thẳng vào nó.
Sau khi chủ cuốn nhật ký biết được chân tướng về Mắt to, anh ta đã lựa chọn đóng cửa không ra ngoài, không nghe, không nhìn, cuối cùng thì biến thành kẻ điên.
Muốn đối mặt với thế giới quỷ dị và kinh hoàng như thế này, không phải là trốn tránh, mà là phải nghĩ biện pháp chống lại.
Mục Tư Thần đối mặt với Thẩm Tễ Nguyệt, trong đôi mắt như mắt ếch xanh kia, cậu thấy được sự điềm tĩnh và tán thưởng.
"Xem ra cậu đã tìm được cách duy trì lý trí trong viện điều dưỡng này." Thẩm Tễ Nguyệt đặt tay lên mu bàn tay mọc đầy mụn nước của Mục Tư Thần.
Mục Tư Thần chỉ cảm thấy bàn tay mát lạnh, cậu giơ tay lên nhìn thì thấy bọc nước con mắt trên bàn tay và mu bàn tay đã biến mất.
Mà trên cánh tay có đầy vết thương bị nứt chảy mủ của Thẩm Tễ Nguyệt, lại mọc ra thêm mấy cái bọc nước con mắt nữa.
Không phải sự ô nhiễm của Mục Tư Thần được trị liệu, mà là Thẩm Tễ Nguyệt đã hấp thụ ô nhiễm của cậu.
Mục Tư Thần hơi ngạc nhiên mà nhìn tay mình.
Rất thần kỳ nhỉ? Trong đôi mắt ếch của Thẩm Tễ Nguyệt thấp thoáng ý cười,
"Kỳ thật bệnh nhân có thể trị được ô nhiễm trên cơ thể của người nhà đấy. Tôi đã nằm ở viện điều dưỡng này một tuần rồi, vẫn luôn đợi người nhà như cậu xuất hiện."
Mục Tư Thần hiểu rồi.
Cậu tiến vào phòng bệnh ba lần, mỗi lần biểu hiện của Thẩm Tễ Nguyệt đều hoàn toàn khác biệt, cứ như ba nhân cách, trên thực tế chính là đang thăm dò thử Mục Tư Thần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!