Chương 10: Viện điều dưỡng Minh Mục

"Mục Tư Thần mặt không đổi sắc nói:"Làm phiền rồi, tôi vào nhầm phòng.

Từ sau khi rời khỏi phòng, cảm giác bị nhìn chằm chằm kia đã biến mất.

Mục Tư Thần không xác định được rốt cuộc là do Mắt to đã nhắm mắt hay là vì cậu đã rời khỏi phòng, hay là cả hai.

Điều có thể xác định chính là, sau khi thoát khỏi cảm giác lúc nào cũng bị nhìn chằm chằm, tâm trạng của Mục Tư Thần đã tốt hơn rất nhiều, cho dù đi lại trong sương mù mờ mịt với tầm nhìn xa thấp, cậu cũng không cảm thấy quá sợ hãi.

Mục Tư Thần không biết đã đi theo hướng này bao lâu, có thể đuổi kịp bước chân của +543 hay không. Đáng ra là phải đi theo sát mới là cách tốt nhất.

Nhưng lúc ấy, một là cậu không thể trơ mắt nhìn ba người chơi cứ tiếp tục rơi vào tuyệt vọng như vậy, hai là cậu đã khiến cho +543 chú ý, Mục Tư Thần không muốn quá gấp, không hi vọng +543 quá chú ý đến cậu.

Cậu vốn không quen biết +543, chỉ là dựa vào giá trị San của đối phương mà suy đoán ra anh ta cũng không phải là tín đồ của Mắt to, có lẽ là có mục đích giống nhau. Nhưng điều này cũng không đại diện cho Mục Tư Thần sẽ tin tưởng +543, cũng sẽ không gửi gắm hy vọng vào một người xa lạ.

Cậu chỉ muốn đi theo +543 tìm manh mối, còn về việc sau đó phải làm gì tiếp, cứ đến đâu hay đến đó vậy.

Cho nên, đối với việc có bắt kịp +543 hay không, Mục Tư Thần cũng không quan tâm lắm. Cậu chỉ là vì thuận đường nên tìm kiếm thôi.

Nhưng cậu là kẻ sa đọa, cũng không thành tâm tín ngưỡng Mắt to, chắc chắn sẽ gặp phải nguy hiểm.

Mục Tư Thần đi rất chậm, cũng cẩn thận mười phần. Cậu chú ý đến động tĩnh quanh bốn phương tám hướng, phòng việc có quái vật đột nhiên xuất hiện tấn công mình từ trong sương mù.

Đi khoảng chừng hơn nửa tiếng, từ trong sương mù trước mặt loáng thoáng hiện ra một tòa nhà.

Trong lòng Mục Tư Thần gióng lên hồi chuông cảnh báo, cậu lấy đèn pin từ trong ba lô ra, cầm trong tay.

Cuốc chữ thập quá cồng kềnh, muốn ứng phó với tập kích bất ngờ thì đèn pin vẫn tiện hơn một chút.

Đi về phía tòa nhà đó, Mục Tư Thần rất nhanh đã nhìn thấy được một cánh cửa lớn, bên trái cánh cửa treo một tấm bảng

"Viện điều dưỡng tâm thần Minh Mục".

Cánh cổng lớn mở rộng, trước cổng có phòng trực ban, trong phòng trực ban có một tín đồ có giá trị San -63 đang ngồi.

Bề ngoài của tín đồ thoạt nhìn không khác với nhân loại, chỉ là có đặc điểm đánh không chết, vết thương sẽ xuất hiện con mắt và năng lực tự lành cực mạnh.

Tên tín đồ này mặc đồng phục bảo vệ, sau khi nhìn thấy Mục Tư Thần thì đưa một cuốn sổ rồi nói:

"Tình nguyện viên lần đầu tới viện điều dưỡng phải đăng ký thông tin."

Mục Tư Thần nhận lấy cuốn sổ, nghiêm túc xem thông tin đã đăng ký trước đó, không ngờ nội dung ghi trên cuốn sổ này lại hết sức bình thường.

Cho dù là chữ viết, tên họ, phương thức liên hệ, thời gian đăng ký và số lần đến thăm so với thực tế đều không có gì khác biệt. Nếu không phải trên đầu của tín đồ bảo vệ có ba thanh thuộc tính sáng chói nhắc nhở Mục Tư Thần, cậu suýt nữa đã lầm tưởng mình đã trở về thế giới hiện thực rồi.

Mục Tư Thần ghi tên đăng ký là Sa Đại Nhãn, bắt chước những người đăng ký trước đó mà bịa ra một số di động. Nhìn thì có vẻ mặt không đổi sắc, nhưng thật ra trong lòng cậu đang run sợ mà đem trả cuốn sổ đăng ký lại.

Cậu chú ý đến mười mấy cái tên đăng ký trước cậu, đặc biệt ghi nhớ một người lần đầu tiên đến thăm, tên là Diêu Vọng Bình.

Đây là cậu dựa trên thông tin cá nhân của người đăng ký mà lọc ra cái tên gần giống với +543.

"Sa Đại Nhãn, tên của cậu hay thật đấy." Tín đồ hâm mộ mà sờ sờ tên trên sổ đăng ký,

"Là đổi tên sau khi thờ phụng thực thể Vĩ đại sao?"

Mục Tư Thần gật gật đầu.

"Đây là thẻ tên của cậu," Tín đồ lấy một cái thẻ tên đưa cho Mục Tư Thần,

"Đeo thẻ tên lên, chỉ cần được đấng thực thể Vĩ đại phù hộ, tuân thủ quy tắc, cậu sẽ bình an vô sự."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!