Uông Chu Hải phá án thần tốc, tuy Tần Ca cho hắn ba ngày nhưng hắn chỉ cần một ngày đã tra ra vụ án rõ ràng. Ngày hôm sau, Uông Chu Hải tự mình diện thánh để bẩm báo nguyên nhân hậu quả của vụ án cho Hoàng Thượng.
Vụ án cũng không phức tạp, một vị danh y trong huyện Thiên Ngự bởi vì đố kỵ với tài năng của phụ tử Dung gia, đố kỵ bọn họ đến huyện đoạt lấy danh tiếng của hắn, vì vậy hắn mua chuộc Huyện lệnh, an bài một vụ án để giá họa hãm hại phụ tử Dung gia.
Nhận được ích lợi nên Huyện lệnh huyện Thiên Ngự Quách Hoài mất đi nhân tính, không cần thẩm vấn mà lập tức dùng đại hình với phụ tử Dung gia, kết quả đương nhiên có thể đoán được.
Nếu là bình thường thì vụ án xử oan này có thể không được giải quyết, nhưng không ngờ năm nay Hoàng Thượng lại chọn Thiên Ngự Sơn để tế xuân.
Tức phụ Dung gia cùng đường nên liều chết kêu oan ngoài hành cung, phụ tử Dung gia có thể được minh oan giải tội, kẻ hãm hại bọn họ và Huyện lệnh Quách Hoài bị áp giải vào đại lao, chờ thẩm vấn xử tội.
Còn Tần Ca sở dĩ quan tâm đối với vụ án này như thế, thứ nhất là vì muốn cảnh cáo bọn quan viên, thứ hai là vì thân phận của phụ tử Dung gia. (tức phụ =con dâu)
Ôn Quế dẫn hai người vẫn còn mặc trang phục tù nhân đi vào tẩm cung,
"Hoàng Thượng, nô tài dẫn phụ tử Dung gia đến."
"Thảo dân Dung Niệm, Dung Khâu khấu kiến Hoàng Thượng, ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Trên người còn mang theo vết thương, hai người cúi đầu quỳ xuống.
Ngẩng đầu lên.
Hai người khẽ run rẩy, trong đó người có niên kỷ lớn hơn ngẩng đầu lên trước, người còn lại cũng ngẩng đầu lên. Vừa nhìn thấy Hoàng Thượng uy nghiêm ngồi trước mặt, hai người lại vội vàng cúi đầu xuống.
Tần Ca lấy tấu sớ do Uông Chu Hải trình lên, sau khi xem xong thì hỏi,
"Lúc trước các ngươi ở huyện An Hợp, vì sao ba năm trước lại đến huyện Thiên Ngự? Theo trẫm biết là các ngươi lén lút rời khỏi huyện An Hợp, có thể nói là không cáo mà biệt, như vậy là vì sao?"
Phụ tử hai người khom lưng dập đầu nhưng không ai trả lời, Ôn Quế lạnh lùng nói,
"Ở trước mặt Hoàng Thượng mà các ngươi còn không mau nói ra sự thật?"
Hai người lại chấn động, lão giả được xưng là Dung Niệm chậm rãi ngẩng đầu, há miệng thở dốc, rồi mới lặng lẽ thở dài,
"Là gia môn bất hạnh."
Nhi tử của hắn là Dung Khâu đang cúi đầu xuống đất, bộ dáng phi thường hổ thẹn.
"Tức phụ cùng nhi tử của thảo dân thành thân được năm năm, tình cảm rất tốt. Ba năm trước đây Khâu nhi chữa bệnh cho một vị tiểu thư gia đình phú quý, ai ngờ vị tiểu thư kia lại có tình ý với hắn.
Đối phương gia đình cao sang, đương nhiên không chịu để cho nữ nhi chịu ủy khuất mà làm thiếp, vị tiểu thư kia thâm tình với Khâu nhi, tình nguyện làm thiếp cũng muốn gả vào Dung gia.
Nhưng mà…. ai….
"Dung Niệm lắc đầu thở dài,"Khâu nhi không muốn tổn thương thê tử, lại không biết phải làm thế nào để cự tuyệt vị tiểu thư kia, sau đó sự tình trở nên ầm ĩ, bất đắc dĩ thảo dân đành dẫn cả nhà rời khỏi huyện An Hợp."
Tần Ca đóng lại tấu chương, kỳ thật ở phía trên đã viết cực kỳ rõ ràng. Dung Niệm nói khéo léo, trên thực tế là trong lòng của Dung Khâu chỉ có thê tử của mình, căn bản không có tình ý với vị tiểu thư gia đình phú quý kia.
Chỉ cần nghĩ như vậy, Tần Ca lại nhớ đến một người nữ nhân khác, cảm thấy rất khinh thường. Các nàng tiểu thư gia đình phú quý cả ngày ăn không ngồi rồi, một lòng chỉ muốn xuất giá.
Đứng lên đi.
Tạ ơn Hoàng Thượng.
Dung Khâu đỡ phụ thân đứng dậy, Tần Ca nhìn kỹ, tuy rằng trên mặt mang theo vết thương nhưng bộ dáng quả thật rất tuấn tú, đôi mắt cũng mang theo khí chất kiên cường chính trực, người hành y nên là như thế.
Hai người đều bị dùng trọng hình, Dung Niệm niên kỷ đã lớn, quan sát hai người một hồi, Tần Ca nói, Ôn Quế, thưởng tọa.
Thảo dân không dám!
Hai người vừa nghe xong thì liền quỳ xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!