Chương 30: (Vô Đề)

Trở lại Vương phủ, Ngũ Tử Ngang cho dù có ai oán nhiều bao nhiêu thì cũng phải áp chế. Cười ha ha đi đến chỗ của cô nãi nãi, cùng nàng hàn huyên hơn nửa ngày, lại cùng nàng dùng bữa, đùa giỡn khiến tâm tình của lão nhân gia vô cùng tốt rồi đưa nàng quay về phòng nghỉ trưa, sau đó Ngũ Tử Ngang mang theo chút lễ vật tiến đến Liễu phủ.

Hắn hồi kinh là chuyện mà cả triều đều biết, không đi Liễu phủ một chuyến thì quả thật không còn gì để nói.

Khi Ngũ Tử Ngang đang cùng các quan viên lôi kéo giao tình thì Tần Ca đang ở trong cung thảnh thơi nhấp chút rượu và xem ca múa. Hôm nay tâm tình của hắn rất tốt, lệnh cho Ty Nhạc Phường ca múa.

Tâm tình của Hoàng Thượng tốt, tâm tình của Ôn Quế đương nhiên cũng tốt. Nhìn các cô nương nhẹ nhàng múa hát, hắn cũng bất giác cảm thấy thảnh thơi. Một vũ khúc vừa chấm dứt, các vũ nữ lui ra, tiếp theo lại có một đoàn vũ nữ mặc y phục mỏng như the với thân mình uyển chuyển từ hai bên cánh bước ra.

Tiếng trống vang lên, trong đại điện tràn ngập không khí vui vẻ.

Người dẫn đầu đoàn vũ nữ mặc một bộ y phục bằng voan mỏng màu đỏ thẫm, cặp ngực đầy đặn lúc ẩn lúc hiện, chiếc eo thon mảnh khảnh vặn vẹo theo âm luật, hết sức động lòng người. Vũ nữ có một mái tóc đỏ sậm, đôi mắt màu nâu nhạt tràn ngập dụ hoặc đang thẹn thùng dừng trên người Tần Ca.

Tròng mắt của Tần Ca nheo lại, đặt xuống ly rượu. Chủ sự của Ty Nhạc Phượng lập tức ghé vào bên tai của hắn nói nhỏ,

"Hoàng Thượng, đây là vũ nữ mà Đột Quyết tiến cống."

Nga? Tần Ca lại cầm lấy ly rượu.

Vũ nữ xoay một vòng, cước bộ uyển chuyển đi lên. Sau khi lượn một vòng quanh Tần Ca thì nàng lớn mật cầm lấy bình rượu để rót đầy ly cho Tần Ca, đôi mắt quyến rũ thủy chung dừng trên người Tần Ca. Tần Ca thản nhiên uống ly rượu kia, vũ nữ vui sướng lại rót đầy một ly khác cho hắn.

Ngửi thấy mùi hương son phấn trên người vũ nữ, Tần Ca cảm thấy không thoải mái, bất quá hắn không biểu hiện ra ngoài.

Thấy Hoàng Thượng uống hai ly rượu do mình rót, vũ nữ càng cả gan hơn nữa. Vũ điệu xinh đẹp, thân thể của nàng cách Tần Ca càng lúc càng gần, gần đến mức sắc mặt của Ôn Quế cũng biến đổi.

Ngay khi làn môi đỏ mọng của vũ nữ cách Tần Ca chỉ khoảng một ngón tay thì Tần Ca nhất thời trầm mặt, dùng sức đẩy nàng ra, vũ nữ té lăn trên đất.

Làm càn!

"Hoàng Thượng tha mạng!"

Vũ nữ hoảng hốt đứng lên rồi quỳ xuống, không ngừng run rẩy. Tần Ca lạnh mặt hất ngã ly rượu, mọi người trong đại điện vội vàng quỳ xuống rồi cùng kêu lên,

"Hoàng Thượng bớt giận, Hoàng Thượng tha mạng–"

Tần Ca một cước đá văng vũ nữ, cả giận nói,

"Trẫm há có thể để cho loại nữ tử hạ lưu như ngươi tùy tiện chạm vào hay sao! Người đâu, mang nàng đuổi ra khỏi kinh thành cho ta!"

Dạ!

Thị vệ ngoài điện vội vàng tiến vào.

"Hoàng Thượng tha mạng! Hoàng Thượng tha mạng!"

Vũ nữ khóc lóc gào thét, thế nhưng Tần Ca vẫn đứng yên bất động, lạnh lùng nhìn nàng bị thị vệ lôi ra ngoài.

"Là ai để cho nàng cả gan như thế?"

Chủ sự Ty Nhạc Phường liên tục dập đầu,

"Hoàng Thượng tha mạng! Hạ quan thất trách! Hạ quan thất trách! Thỉnh Hoàng Thượng khai ân! Hoàng Thượng tha mạng!"

"Đem tất cả mọi người trong Ty Nhạc Phường toàn bộ đuổi ra khỏi cung. Bắt hắn áp giải xuống cho trẫm! Lệnh Lễ Bộ Thượng Thư đến gặp trẫm!" Sau khi phát tiết xong, Tần Ca tức giận mà ly khai. Chợt nghe tiếng la khóc trong đại điện vang lên, những kẻ bị tai bay vạ gió đều bị thị vệ đuổi ra khỏi cung.

Trở lại Tây Noãn Các, không còn thấy cơn thịnh nộ trên mặt của Tần Ca, hắn hạ lệnh,

"Sau khi Đoạn Canh đến thì để cho hắn chờ bên ngoài."

Dạ, Hoàng Thượng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!