Chương 40: Hội rằm nguyên tiêu

Kỳ thật dựa theo ý tứ hoàng hậu, phải là y và Cảnh Nhân đế hai người len lén trốn ra ngoài ngắm hoa đăng, sau đó Cảnh Nhân đế chơi đố đèn để tặng y vài cái. Hoàng hậu tự tin y sẽ bảo vệ tốt Cảnh Nhân đế, dù hội hoa đăng xảy ra chuyện gì cũng không sao.

Nhưng bây giờ là Cảnh Nhân đế muốn ra ngoài, dù là cải trang vi hành thì bên người cũng sẽ có một ít thị vệ bảo hộ, còn có Đàm các lão đi theo hoàng thượng, đoàn người nghênh ngang vậy, còn sợ người khác không biết có quý nhân du ngoạn sao.

Ngày hội như tết nguyên tiêu này, rất nhiều đế vương đều sẽ xuất cung chung vui cùng dân chúng, Cảnh Nhân đế trước kia chưa thử ra ngoài, lần này nghĩ coi như mình không đi, hoàng hậu cũng sẽ ép hắn đi, còn không bằng thuận theo truyền thống trước kia, thuận tiện nhìn xem dân sinh.

Bất quá hoàng đế có thể cải trang vi hành, hoàng hậu lại là nữ quyến, nên quy củ ở lại trong cung, làm một hoàng hậu nghiêm trang. Vì thế hoàng hậu lần thứ hai hóa thân thành thị vệ, cùng Tỉnh Tây Hiến một trái một phải bảo hộ Cảnh Nhân đế.

Tỉnh Tây Hiến thân là thống lĩnh Cẩm Y vệ, biết rất nhiều bí mật không ai biết. Bên cạnh Cảnh Nhân đế có một thị vệ nhìn giống hoàng hậu như đúc, thân thủ cao cường có thể đánh bay cả trăm Cẩm Y vệ, có hoàng hậu bảo hộ Cảnh Nhân đế, bọn họ cũng sẽ thoải mái rất nhiều.

Lần trước khu vực săn bắn gặp chuyện, cấm quân để lạc Cảnh Nhân đế bị phạt nặng nhất là mất bổng lộc, không ai bị dùng hình phạt, còn không phải vì có hoàng hậu lấy một địch trăm, một mình đối phó bảy mươi tám thích khách hay sao, Cảnh Nhân đế một sợi tóc cũng không rụng.

Lúc trước cấm vệ quân bảo hộ đế vương xuất cung đều bị căng thẳng thần kinh, hiện tại Tỉnh Tây Hiến một chút cũng không lo, có hoàng hậu ở đây, gã đã có thể yên tâm ngắm hoa đăng rồi.

Suy xét đến vận may của Tô Hoài Linh nên lần đi này Tỉnh Tây Hiến cũng mang theo nàng, cho nàng giả trang thành một gã sai vặt đi theo đám người, biết vâng lời, đầu không dám ngẩng lên dù chỉ một chút.

Nghe nói Cảnh Nhân đế muốn cải trang vi hành, Lâm đại học sĩ cùng Lý tướng quốc với Đàm các lão đều đòi theo, mỗi người đều lấy cớ bảo vệ bệ hạ, kỳ thật chính là thừa dịp hội hoa đăng tết nguyên tiêu xuất hiện trước mặt đế vương, bày ra chút tài hoa của mình.

Từ sau đêm trừ tịch lúc Cảnh Nhân đế cảnh cáo quần thần xong, ba vị này đối với Cảnh Nhân đế tăng thêm vài phần kính trọng.

Qua đêm giao thừa, ba người trở về thương lượng, đột nhiên phát hiện hơn nửa năm nay mình làm việc trên triều hình như rất khó khăn, rất nhiều học sinh không nghe lời, bè phái cũng bị triệt tiêu không ít, cố tình bọn hắn lại không phát hiện.

Hết thảy đều xảy ra trong yên lặng, khiến ba vị đại nhân sinh lòng cảnh giác. Bọn họ không phải bất trung phản quốc, chỉ là nhiều năm qua đi, ai cũng đã làm một ít chuyện trái luật pháp, tính kĩ mỗi người đều đủ tội xét nhà, chém đầu.

Bọn họ phải bắt lấy mọi cơ hội quan sát đế vương trẻ tuổi lại sắc sảo này, nghiền ngẫm quân ý, mới có thể củng cố địa vị của mình trong triều, sống an ổn rồi chết già.

Thêm mấy vị này, đội ngũ càng đông hơn.

May mà các thiếu gia, tiểu thư của các đại gia tộc ra ngoài cũng sẽ có một đống hạ nhân đi theo, hội hoa đăng có rất nhiều đội ngũ khổng lồ như vậy, đoàn bọn họ cũng không quá gây chú ý.

Hoàng hậu vốn tính toán cùng Cảnh Nhân đế hưởng thụ một đêm cuối cùng trước khi lâm triều, ai biết đội ngũ lại khổng lồ như vậy, đã định trước là không thể động tay động chân, chỉ có thể yên lặng đi phía sau Cảnh Nhân đế, cẩn thận bảo hộ tiểu hoàng đế của y.

Hội hoa đăng nhộn nhịp, vẻ mặt dân chúng kinh thành tràn đầy ý cười, có thể nhìn ra một năm nay bọn họ sống rất hạnh phúc, vô cùng chờ mong vào tương lai.

Những nụ cười này so với bất luận kỳ trân dị bảo nào đều hợp lòng Cảnh Nhân đế hơn, đây là lễ vật tốt nhất dân chúng đưa cho hắn trong năm mới.

Đi thẳng một đường, Cảnh Nhân đế nảy sinh hứng thú, hắn nhìn trúng một cái lồng đèn heo nhỏ hàm hậu đáng yêu. Dân chúng làm lồng đèn không quá tinh xảo, thường là vài loại gia súc hằng ngày nhìn thấy.

Mà trong chữ nhà () có một con heo (), đủ để chứng minh loại gia súc này trong lòng dân chúng đại biểu cho ngày lành. Cảnh Nhân đế nhìn chú heo ngờ nghệch vô cùng đáng yêu, đố đèn cũng dễ đoán, liền nói đáp án, tháo lồng đèn xuống nhét vào tay hoàng hậu.

Hoàng hậu: …

Y vậy mà không biết, Cảnh Nhân đế thì ra là thích heo con. Khó trách những thứ tinh xảo trong hoàng cung như đèn bát bảo lưu ly, đèn mỹ nhân, đèn thỏ ngọc, Cảnh Nhân đế nhìn cũng không nhìn một cái, ra là nguyên nhân này.

Đi tới đi lui, Cảnh Nhân đế lại nhìn trúng sạp làm đồ chơi bằng đường, hắn vừa ý một Môn thần mạch nha, mua rồi không ăn, lại nhét vào tay hoàng hậu để y cầm.

Thứ Hoàng đế thích quá kỳ lạ, làm cho thuộc hạ muốn lấy lòng cũng không có cách nào thực hiện. Lâm đại học sĩ, Lý tướng quốc, Đàm các lão ba người theo nửa ngày, thấy Cảnh Nhân đế chốc lát mua cái bánh mật, chốc lát mua nem rán, đều là vài mấy món thô tục dùng vài đồng là có thể mua được, nhưng Cảnh Nhân đế nhìn như rất thích.

Mua xong hắn cũng không ăn, chỉ nhét vào tay thị vệ bên cạnh, không lâu sau thị vệ kia đầy người đều treo đồ ăn vặt và mấy món đồ chơi nhỏ, có thị vệ khác muốn tiến lên cầm đồ cho Cảnh Nhân đế, Cảnh Nhân đế lại làm như không thấy, toàn bộ nhét vào người thị vệ kia.

Dần dần cũng tới Quốc Tử Giám, năm nay có thi hội ba năm một lần, trong kinh thành tụ tập một ít học sinh tới từ các nơi, đang so tài cùng học sinh Quốc Tử Giám.

Cảnh Nhân đế hưng trí đi qua nghe bọn họ đấu văn, Tỉnh Tây Hiến lấy ra một cái ghế, Cảnh Nhân đế ngồi xuống, lấy từ trong tay thị vệ ra que Môn thần mạch nha, không liếm mà trực tiếp cắn đứt đầu, ngậm trong miệng.

Hoàng hậu: …

Y hoảng hốt nhớ rõ Cảnh Nhân đế từng khen y giống Môn thần khiến người ta có cảm giác an toàn… Thôi, nếu nhớ trong hoảng hốt như vậy, cứ coi như không nhớ đi.

Học sinh Quốc Tử Giám không phải có tài thì là con cháu nhà quyền quý, bình thường đã chia thành hai phe, ngay cả sạp hoa đăng cũng bày thành hai cái đối diện nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!