Chương 37: Hoàng đệ có bệnh

Cảnh Nhân đế ngày hôm sau vẫn cùng hoàng hậu xem mặt trời mọc, bị người bọc vào trong chăn, nửa mê nửa tỉnh nhìn ngắm thái dương đầu năm, còn phải tiếp một cái hôn dài.

Cảnh Nhân đế đời này đại khái là chưa từng chật vật như vậy, chỉ có chân chính trải qua mới có thể biết từ trước đến giờ những gì hắn có chỉ là mộng, mộng cùng hiện thực căn bản là hai khái niệm khác nhau.

Cảnh Nhân đế không biết nên oán thán hậu cung ba nghìn giai lệ mà hắn vẫn chỉ là xử nam hay là nên ai thán tôn nghiêm đế vương của hắn đều đã đặt dưới cái hôn say đắm của hoàng hậu.

Đại khái là… Không ngại đi.

Đêm qua động tác của hoàng hậu cực hạn ôn nhu, ôn nhu đến mức Cảnh Nhân đế cũng là nam nhân còn phải cực kì hoài nghi hoàng hậu đến tột cùng có hưởng được lạc thú của nam nhân hay không. Riêng Cảnh Nhân đế lúc đầu thực khó chịu, sau đó lại dần dần cảm thấy vui sướng kì lạ.

Bất quá vào lúc bắt đầu, Cảnh Nhân đế chỉ cần ngăn cản, hoàng hậu tuyệt đối sẽ không làm chuyện hắn không đồng ý. Nếm thử lửa lòng tựa hoả long rồi sẽ thấy đêm đông thật lạnh giá, vòng tay của hoàng hậu rất ấm áp, ấm đến mức Cảnh Nhân đế căn bản không có nổi chút ý định rời đi.

Hắn không ngờ rằng chính mình sẽ yêu một người đến mức này, cả tôn nghiêm đế vương cũng có thể tạm thời buông bỏ, cả việc quốc gia chi mẫu đến tột cùng là nam hay là nữ cũng có thể không để ý, những việc vi phạm nguyên tắc của bản thân cứ xảy ra khiến Cảnh Nhân đế hoàn toàn không đoán được hắn sẽ còn vì Tiêu Cẩm Ý mà làm ra chuyện gì.

Nhưng với chuyện chưa xảy ra, Cảnh Nhân đế sẽ không tự nhiên buồn lo vô cớ. Hắn chỉ cảm thấy đêm nay hắn đã rõ hậu cung giai lệ là hư ảo. Hắn nhận ra đêm nay hắn rất vui vẻ, thái dương buổi đầu năm thật diễm lệ. Như vậy là đủ rồi.

Mặt trời mọc rồi, Cảnh Nhân đế liền muốn mang hoàng hậu đi thỉnh an thái hậu, đương nhiên cũng sẽ hội ngộ Hoài Nam vương.

Trên thực tế, tối hôm qua Đế hậu hai người cả đêm không ngủ, Hoài Nam vương cũng trằn trọc không thể ngủ. Có thể gã hơi ngốc, nhưng gã không phải kẻ đần, cho dù ban đầu gã còn chưa biết chuyện gì đang diễn ra thì bây giờ gã cũng đã biết.

Gã rốt cục biết mình bị Cảnh Nhân đế coi như công cụ, tối hôm qua hắn dùng gã doạ sợ quần thần. Mưu kế lập uy đêm giao thừa của Cảnh Nhân đế thật sự là quá độc ác.

Bởi vì ngủ không được, buổi sớm hôm sau gã đã đến chờ ở ngoài cửa Từ Ninh cung, mong mỏi thái hậu có thể giải thích nghi hoặc trong lòng gã.

Thái hậu lớn tuổi ngủ ít, trời chưa sáng đã tỉnh, nhìn thấy vẻ mặt lạc lõng của tiểu nhi tử liền cười hiền từ.

"Chuyện đêm qua, ai gia cũng đã nghe được một chút," đêm qua nhiều thái giám cung nữ ma ma hầu hạ như vậy, thái hậu sớm đã được báo, "Các ngươi là huynh đệ tốt. Ta còn tưởng rằng bệ hạ có hơi cứng nhắc, nhốt cả hoàng đệ vào đại lao, nguyên lai là tuồng kịch của hai ngươi.

Bệ hạ ở trong triều gian nan, chuyện này ta biết, chỉ là từ xưa đến nay hậu cung không tham gia bàn chính sự, ngoại tổ các ngươi cũng hạ nghiêm lệnh cấm con cháu vịn vào cớ hoàng thân quốc thích mà tự cao tự đại. Bên nhà ai gia là mẫu tộc đương nhiên không có tiếng nói trong triều.

Mấy năm nay ta nhìn bệ hạ gian nan như vậy, kẻ làm mẹ làm sao không đau lòng. Hiện tại thì tốt rồi, ngươi cũng trưởng thành rồi, các ngươi huynh đệ đồng lòng, ai gia có thể yên tâm.Hoài Nam vương:…"

Chuyện hắn muốn hỏi bây giờ một câu cũng không hỏi được, chỉ có thể yên lặng hầu thái hậu tụng kinh.

Thái hậu mỗi buổi sớm sẽ tụng một trăm bài kinh rồi mới dùng điểm tâm, Hoài Nam vương vốn mất ngủ, bây giờ nghe thái hậu rầm rầm rù rì hoàn toàn không rõ bà niệm cái gì, gã mơ mơ màng màng bắt đầu gà gật.

Chờ thái hậu tụng xong một trăm bài kinh liền nói với nhi tử:

"Gọi người chuẩn bị điểm tâm đi, hoàng nhi cũng đói bụng rồi chứ?"

… A! Cái gì? Hoài Nam vương khóe miệng còn nhễu nước miếng gấp gáp ngẩng đầu, vẻ mặt ngu ngơ chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Con mình sao nỡ đánh, thái hậu giật giật khóe miệng không nói gì, đứng dậy dẫn Hoài Nam vương ra khỏi phật đường. Vương gia như vậy cũng tốt, tâm tư thanh thuần, sẽ không đâm một đao vào lưng hoàng huynh thân sinh của mình. Huynh đệ đồng lòng là tốt rồi.

Cảnh Nhân đế đã sớm đến thỉnh an nhưng nghe thái hậu còn ở phật đường nên không tiện quấy rầy, chỉ chờ trong điện. Thái hậu dẫn Hoài Nam vương đi gặp Đế hậu, nhìn sắc mặt Cảnh Nhân đế hồng nhuận là biết đêm qua của hắn không tồi, liền vừa lòng cười cười.

Chờ đã, sao lại giống như phi tử mới được bệ hạ sủng ái, vừa nhìn là biết khí sắc rất tốt, có chút không đúng ha. Thái hậu an tĩnh quan sát vẻ mặt bất biến của hoàng hậu, lại đánh giá dáng người to cao của hoàng hậu, há há mồm muốn nói cái gì nhưng cuối cùng vẫn là thôi.

Hậu cung an ổn như vậy, chưa từng có người làm phiền bà, chắc chắn cũng có công lao không nhỏ của hoàng hậu. Có hoàng hậu như vậy, trong cung thật sự yên tĩnh nha.

Nội tâm cảm khái một phen, bên ngoài mặt vẫn tiếp tục hòa ái nghe con trai con dâu chúc tết, sau đó còn giữ hai người lại cùng dùng bữa.

Hoài Nam vương lần này rất quy củ hành lễ cùng huynh tẩu, một chút bộ dáng ngang ngược ngày hôm qua đã không còn, Cảnh Nhân đế rất vừa lòng.

Huynh hữu đệ cung mà ăn bữa cơm này, thái hậu cảm thấy mỹ mãn để hai hài tử nói chuyện. Đêm qua gây ra việc lớn như vậy, hôm nay chắc chắn phải bàn tính bước tiếp theo, tâm thái hậu sáng như gương, nề hà tâm tình của nhi tử, liền thả bọn hắn đi.

Thái hậu không thích bị quấy nhiễu, không cần hậu cung phi tử thỉnh an, nhưng hoàng hậu thì ngược lại. Y dùng điểm tâm xong lại phải về Khôn Ninh cung gặp những nữ nhân đã sớm không còn là đối thủ, để cho Cảnh Nhân đế cùng Hoài Nam vương hồi Tử Thần điện.

Vào Tử Thần điện rồi, Cảnh Nhân đế liền lạnh lùng nói: Quỳ xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!