Chương 50: Giáo côn

Người kia rất khôi ngô, cánh tay lớn giống như chiếc chậu rửa mặt, chén ở trong tay của hắn nhìn bé nhỏ vô cùng, nhìn có chút nực cười, tay phải của hắn lại cứng đơ ra, giống như tàn tật, cầm lấy chén khẽ run run, nhìn qua quả thật có chút đáng thương.

Lạc Lạc vòng qua gian hàng hải sản, đi về phía sau người này, chẳng biết tại sao, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tức giận. Trần Trường Sinh đi theo nàng, nhìn thấy một bên mặt của người này, phát hiện rất non nớt, số tuổi rất nhỏ, cuối cùng mới xác nhận thân phận của hắn.

Đứng ở góc tường rửa chén chính là Yêu tộc thiếu niên bị Thiên Hải Nha Nhi đánh trọng thương ở Thanh Đằng yến, Hiên Viên Phá.

Hiên Viên Phá nhìn thấy trên tường nhiều thêm mấy cái bóng, quay đầu nhìn lại, phát hiện một đôi thiếu niên nam nữ, không hiểu gãi gãi đôi lông mày rậm, phát hiện cũng không nhận ra đối phương, cúi đầu tiếp tục rửa chén ——chuyện đơn giản như rửa chén, đối với hắn bây giờ mà nói cũng rất khó khăn, hắn không có thời gian để ý tới người khác.

"Rời xa Hồng hà, vượt qua vạn dặm đi tới thế giới của con người, trải qua thiên tân vạn khổ, cuối cùng lại rửa chén trên đường phố kinh đô, đây là mục tiêu sống của ngươi sao?

Cánh tay cầm chén của Hiên Viên Phá nhẹ nhàng cứng ngắc, lại quay đầu nhìn lại, nhìn tiểu cô nương như phấn điêu ngọc trác này, trong lòng dâng lên sóng lớn, nghĩ thầm ngươi là người phương nào, tại sao biết mình đến từ Hồng hà, biết mình không thuộc về thế giới của con người?

Nhìn bộ dạng ngơ ngác của hắn, chẳng biết tại sao, Lạc Lạc cảm thấy có chút tức giận, thanh âm lạnh lùng thấp giọng quát:

"Nếu để cho những người trong bộ lạc của ngươi nhìn thấy bộ dáng ngươi lúc này, liệu họ có hối hận vì ban đầu cho ngươi nhiều lộ phí như thế hay không?"

Hiên Viên Phá nhìn có vẻ khôi ngô cường tráng, nhưng tuổi thật chỉ có mười ba, mặt mày non nớt, bản thân cũng non nớt.

Lúc này nghe Lạc Lạc không hề khách khí khiển trách, mặt của hắn đỏ bừng, tức giận nói:

"Ngươi là ai? Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm."

Lạc Lạc trầm mặc chốc lát, nói:

"Ta tên là Lạc Lạc, ta là học sinh của Quốc Giáo học viện."

Hiên Viên Phá càng thêm ngơ ngẩn, lần này càng thêm rung động, tay phải cũng không cầm nổi cái chén nhơ nhớp tràn đầy dầu mỡ nữa.

Ba một tiếng vang lên, chén trong tay của hắn rơi vào chậu nước bẩn, mặc dù không vỡ, nhưng tóe lên nước bọt, cũng làm cho lão bản cửa tiệm hải sản chửi ầm lên:

"Đồ vô dụng nhà ngươi! Vóc dáng lớn như thế để làm gì, ngay cả chén còn không rửa nổi ư?"

Chợ đêm cực kỳ náo nhiệt, người đi đường như mắc cửi, quán hải sản làm ăn rất tốt, lão bản đang bề bộn công việc, liều mạng huy động xẻng sắt lật thức ăn qua lại trên miếng sắt, căn bản không có thời gian quản chuyện khác, cho dù mắng chửi người cũng không có xoay người nhìn Hiên Viên Phá một cái.

Hiên Viên Phá không có chút phản ứng gì, xem ra những ngày qua làm trong quán này, đã bị lão bản mắng thành quen, hắn chỉ khiếp sợ nhìn Lạc Lạc đứng trước mặt mình, ánh mắt ngây thơ trở thành nóng bỏng, tràn đầy sùng bái và kính yêu.

Sau khi hắn bị Thiên Hải Nha Nhi đánh trọng thương trên Thanh Đằng yến, được đồng học mang về Trích Tinh học viện chữa thương, không chứng kiến những chuyện phát sinh sau đó, ngày hôm sau được đồng học kể lại, hắn mới biết được Thiên Hải Nha Nhi bị người ta phế đi, mà người phế bỏ Thiên Hải Nha Nhi... Là một tiểu cô nương.

Nghe nói tiểu cô nương kia tên là Lạc Lạc, là học sinh của Quốc Giáo học viện.

Tiểu cô nương này hình như vừa rồi cũng nói như thế.

Hiên Viên Phá vẫn rất muốn gặp mặt tiểu cô nương kia, không chỉ vì nàng báo thù giúp mình, hắn muốn nói một tiếng cám ơn, còn bởi vì Yêu tộc tôn kính cường giả, hắn rất muốn xem xem tiểu cô nương kia có dáng vẻ thế nào, muốn biểu đạt sự tôn kính của mình với đối phương.

Thì ra là ngươi...

Hiên Viên Phá đem hai bàn tay thô to xoa xoa vào chiếc áo cũ nát , lộ vẻ khẩn trương, nói:

"Ngươi nói xem ta đã thành thế này rồi, còn có thể làm gì được chứ."

Lạc Lạc vốn định kích khởi ý chí của người này, không ngờ thấy hắn phản ứng như vậy, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.

Trần Trường Sinh lại nghĩ tới vấn đề khác, có chút khó hiểu, hỏi:

"Ngươi... rời khỏi Trích Tinh học viện rồi sao?"

Hắn nghĩ thầm cho dù Yêu tộc thiếu niên này bị Thiên Hải Nha Nhi phế bỏ, rất khó có thể tiếp tục tu hành, chớ đừng nói chi là khôi phục sự cường đại như lúc trước, nhưng dù sao trong Thanh Đằng yến hắn cũng dùng thân phận học sinh Trích Tinh học viện xuất chiến, chẳng lẽ Trích Tinh học viện bởi vì hắn tàn phế mà khai trừ hắn sao?

Chuyện này quả thật không thể chấp nhận được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!