Chương 7: (Vô Đề)

Thanh Mai thật ra cũng chẳng phải dạng vừa. Cô ta trước khi quen Lương vốn cũng là người đã có bạn trai.

Thế nhưng, cô ta bị vẻ ngoài đường hoàng cùng công việc của Lương đánh lừa, liền không do dự mà đá người nọ.

Tính ra cũng là tự làm tự chịu.

Nếu Thanh Mai đàng hoàng thì đã không có cơ hội để Lương lừa dối, càng không phải chịu cảnh bị hắn ta hắt hủi như bây giờ.

Xem cách người kia săn sóc cô ta, chắc hẳn thanh niên này hẳn là Tuấn

- bạn trai cũ của Thanh Mai rồi.

Lương trêu hoa ghẹo nguyệt, đã vậy lại còn chen chân vào mối quan hệ tình cảm của người khác. Vậy thì, hắn cũng nên chịu một chút giáo huấn đi.

Tôi nhìn Kim Duyên ra hiệu, cô ấy hiểu ý gật đầu mỉm cười. Giữa chúng tôi là vậy, luôn sự ăn ý nhất định.

Đến chiều sau khi đã ăn uống no say, lại thỏa thích mua một đống đồ, mấy năm nay luôn ăn uống dè xẻn vì cả nhà chồng, Kim Duyên đã nhiều lần nhìn tôi mà lắc đầu.

Hôm nay thấy tôi tiêu pha như vậy, cô ấy giơ ngón cái.

"Con người thì phải vì mình, cậu xem mới mấy năm đã tự biến mình thành bà già rồi. Sau này cứ như hôm nay mà phát huy."

Đồng ý! Tôi cười đáp lại cô ấy, cũng tự nói với bản thân như vậy.

Sau đó, Kim Duyên lái xe đưa tôi về.

Ngày mai, tôi bắt đầu quay lại làm việc lại ở công ty của cô ấy.

Bước vào nhà, tôi thấy Mẹ chồng đang cầm điện thoại nhắn tin liên tục. Con gái tôi đã được đón về từ nhà trẻ, đang ngồi bên cạnh chơi rất ngoan.

Thật ra, bà ta đối với con tôi vẫn rất tốt.

Đối với tôi, mẹ chồng rất khắc nghiệt, nhưng với m.á. u mủ của mình bà ta thật sự rất để tâm. Hoặc có lẽ, đơn giản chỉ là bà ta không ưa tôi mà thôi.

Tôi thật sự không hiểu, bà ta thương con tôi như vậy, tại sao không thể san sẻ chút tình thương cho người đã sinh ra nó.

Nghĩ đến lại nặng lòng, tôi cởi giày đi vào nhà.

Con gái nhìn thấy tôi liền quay ra đòi bế. Mẹ chồng thấy tôi cầm theo túi lớn túi nhỏ liền bĩu môi.

"Vừa đi ra ngoài liền tiêu một đống tiền mua những thứ linh tinh. Chiều nay người ta vừa tới thu tiền điện đấy."

Tôi không muốn quan tâm bà ta, nhưng giọng điệu này quá mức đáng ghét, sống lại một lần rồi, tôi không nhẫn nhịn nữa ngứa mồm liền đốp lại.

"Tiêu pha gì thì cũng là tiền của tôi, không phiền mẹ quan tâm. Tiền sinh hoạt phí Lương không giao cho tôi một xu, anh ta đưa mẹ cầm thì mẹ chi ra đi."

Nói xong, tôi tiến lại ôm con về phòng, vô tình lại lướt tầm mắt qua phòng của Phượng.

Cô ta đang cầm điện thoại, có vẻ đang nói chuyện với ai đó rất vui vẻ.

Tôi biết cô ta lúc này đang qua lại cũng một người đàn ông đã có vợ. Kiếp trước, cô ta bị phát hiện và bị vợ người đàn ông kia làm ầm lên một trận.

Đúng là nhà chồng rất trội gen thích làm tiểu tam tiểu tứ.

Lương như vậy, Phượng cũng không chịu thua kém.

Khi cô ta sắp kết hôn, vợ của người đàn ông kia lại đe dọa thêm lần nữa.

Nhà chồng vì sợ ảnh hưởng đến việc kết hôn của Phượng, cũng như danh tiếng của bố chồng lúc đó đã nắm chắc vị trí viện trưởng, cha mẹ chồng đã phải mất gần trăm triệu để thu xếp bịt miệng người ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!