Chương 2: (Vô Đề)

Thật buồn làm sao, giữa lúc tôi đang đau đớn sinh con, đứng giữa sống chết, thì bên ngoài người được coi là người thân thiết nhất, gắn bó nhất của tôi lại đang nguyền rủa muốn tôi c.h.ế. t đi.

Chung quy lại, cũng chỉ là kẻ không có một chút quan hệ m.á. u mủ, chỉ có một sợi dây liên kết mỏng manh mang danh nghĩa người chồng. Âu cũng chỉ là người dưng khác máu, gắn kết với nhau bằng tình yêu, mà tình yêu là thứ mong manh và khó đoán nhất trên đời này.

Có những người chồng hết lòng yêu thương vợ mình.

Cũng có những kẻ ghê tởm như Lương vậy, một lòng chỉ muốn lấy đi mạng sống của người đã chăm sóc hắn, hầu hạ cả nhà hắn, thậm chí sinh con cho hắn, chỉ để che đậy cho nhân cách vốn đã xấu xa và hỏng bét của hắn.

Bởi vì chưa ly hôn thành công, tôi và Lương vẫn là vợ chồng trên mặt pháp lý.

Vậy nên, bọn họ vẫn có thể thuận lợi đường hoàng chiếm giữ cả số tiền bảo hiểm của tôi.

Nhân tình của Lương cũng có thể vào cửa một cách hợp lý.

Lần nữa sống lại, tôi đã trở về ngày tôi đối mặt cùng nhà chồng chuyện Lương ngoại tình.

Lần này, tôi muốn chỉnh c.h.ế. t cả nhà bọn họ.

Tôi lớn lên trong một gia đình không hạnh phúc.

Khi tôi sáu tuổi, bố mẹ ly thân. Bố tôi đã bỏ đi biền biệt từ đó, tôi sống cùng mẹ.

Sáu tuổi, cái tuổi đang ngây thơ nhưng cũng cũng rất nhạy cảm và dễ tổn thương nhất.

Từ khi bố bỏ đi, mẹ con tôi càng lúc càng xa cách. Tôi luôn cảm thấy bà ấy không yêu mình, nhưng cũng không tới nỗi căm ghét.

Ở cùng làng với tôi có con bé Đào, bố mẹ Đào cũng ly hôn, cô bé đó sống cùng mẹ.

Đào suốt ngày bị đánh mắng. Có lần, tôi còn nhìn thấy nó bị bỏ đói đến nỗi ngất đi. Sau ngày hôm đó, nó bị sốt và phải nghỉ học cả tuần.

So với Đào, tôi cảm thấy bản thân mình đã may mắn hơn nhiều rồi.

Ít ra tôi vẫn luôn được ăn no, dù thức ăn phần lớn đều đã nguội lạnh, nhưng lâu lâu vẫn có cơm nóng để ăn. Tôi vẫn được ngủ trong căn phòng có giường, có chăn dù mẹ không bao giờ ôm tôi cả.

Bà ấy cũng chẳng bao giờ đánh mắng tôi.

Năm mười tuổi, có những khoảng thời gian, mẹ sẽ đi đâu đó vài ngày.

Mới đầu, tôi còn hoang mang và khóc lên vì sợ hãi, nhưng qua vài lần thì cũng dần quen.

Từ khi mười tuổi, tôi đã biết làm tất tật mọi việc, từ tắm giặt, tự học bài và tự nấu đồ ăn mỗi khi mẹ không có nhà.

Tôi vẫn luôn tự an ủi mình, có lẽ mẹ chỉ là một người phụ nữ lạnh nhạt, nhưng bà ấy vẫn quan tâm tới tôi.

Bởi ít ra, dù bà ấy đi vắng mấy ngày, cũng sẽ chuẩn bị đồ ăn chừng ấy hôm cho tôi.

Tôi vẫn luôn tự tìm lý do để bao biện cho sự lạnh nhạt và thờ ơ của mẹ, chỉ có như vậy tôi mới không cảm thấy sợ hãi và cô đơn.

Tôi và Lương gặp nhau khi đang học đại học.

Không yêu đương quá nồng nhiệt, tôi cũng không đòi hỏi ở hắn quá nhiều.

Sống cùng mẹ mười mấy năm, tôi đã học được cách dễ dàng chấp nhận và hài lòng với cuộc sống.

Khi Lương cầu hôn, hắn nói sẽ cho tôi một gia đình hoàn chỉnh, sẽ cho tôi biết thế nào là hạnh phúc cùng yêu thương, tôi liền đồng ý trong niềm hạnh phúc tột cùng.

Những đứa trẻ thiếu tình thương là vậy, chúng thật sự rất dễ gặp nguy hiểm.

Chỉ cần ai đó cho chúng hi vọng hoặc ban phát một chút tình thương, chúng liền coi đó là tín ngưỡng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!