Vài ngày sau, tôi sắp xếp xong mọi chuyện, cảm thấy đã đến lúc liền cầm một tờ đơn ly hôn đi tới bệnh viện.
Lương ngồi trên giường bệnh, sau khi đọc xong đơn ly hôn tôi thảo ra ánh mắt tối đi, hắn dùng vẻ mặt khó tin nhìn tôi.
Mặt hắn vẫn chưa hết sưng, nhìn có chút đáng sợ.
Tôi cố nén sự buồn nôn ngồi đối mặt với hắn. Sau một lúc giằng co, Lương mở miệng, giọng khô khốc.
"Cả nhà đã đến nông nỗi này mà em nỡ nhẫn tâm như vậy sao?"
"Doanh, em còn tình người không? Em định bỏ đi khi cả nhà cần em nhất ư?"
Tôi nhìn anh ta, cười khẩy, nhẹ nhàng đáp lại anh ta một câu.
"Anh thảm thương như vậy mà cô nhân tình bé nhỏ của anh cũng chỉ đến thăm có một lần thôi nhỉ? Cũng phải thôi, thân cô ta còn sắp lo không xong nữa kìa."
Vẻ mặt Lương nhanh chóng đỏ lên, sau đó trở nên đen sì.
Vết khâu trên mặt đặc biệt trở nên dữ tợn. Tôi không định buông tha cho hắn.
"Anh lại làm làm chuyện ghê tởm sau lưng tôi mà. Cả nhà anh đều từng ức h.i.ế. p tôi, giờ lại mong tôi lấy ân báo oán sao? Anh không đồng ý ly hôn. Được thôi, tôi sẽ gửi tất cả bằng chứng anh ngoại tình cùng việc anh giúp bố anh nhận hối lộ đến sở cảnh sát.
Lúc đó, anh không chỉ mất việc còn có thể ngồi tù. Anh tự mình chọn đi."
Lương đột nhiên run lên bần bật. Tôi cười lạnh nhìn khuôn mặt hắn đang tái đi, cũng không biết vì tức giận hay sợ hãi.
Tôi nghĩ tới cô gái đang qua lại cùng hắn.
Hóa ra, không có Thanh Mai thì sẽ có Trần Thúy Vy, không có Trần Thúy Vy thì sẽ lại có một người phụ nữ khác.
Một người với bản chất trăng hoa và xấu xa như Lương sẽ chẳng bao giờ thay đổi. Một kẻ như vậy thì cần phải loại bỏ ra khỏi cuộc sống của tôi, càng sớm càng tốt.
Chiều hôm đó, tôi ra khỏi bệnh viện nhìn lên bầu trời xanh thẳm. Ánh dương nhuốm một màu vàng rực rỡ. Tôi cầm tờ giấy trên tay lòng chợt nhẹ bẫng.
Tôi và Lương thuận lợi ly hôn.
Tôi không cần bất cứ thứ gì trong ngôi nhà đó, chỉ mang theo con gái rời đi.
Lương vốn không đồng ý, nhưng hắn không đủ khả năng cùng sức lực để tranh với tôi.
Tôi về lại nhà chồng cũ thu dọn hành lý.
Kết hôn ba năm, tôi ngoài mấy bộ quần áo ra lại chẳng có thứ gì, ra đi cũng thật nhẹ nhàng.
Lúc tôi kéo hành lý ra cửa cũng không hề quay đầu lại. Một nơi chỉ toàn đau thương, nhìn lại chỉ thêm nặng lòng.
Tôi xuống đến trước cổng chung cư vừa hay gặp phải Lương. Có lẽ, anh ta đã vài ngày không tắm rửa, cũng không cạo râu. Người tỏa ra một mùi khó ngửi. Râu mọc lún phún che lên vết sẹo vừa dài vừa sâu trên mặt hắn.
Chiếc áo khoác rộng cũng không che được vết sẹo do bỏng để lại trên cánh tay hắn.
So với bộ dạng hào hoa khi trước, Lương bây giờ hoàn toàn như một người khác.
Ánh mắt hắn khi thấy tôi có chút né tránh, sau đó trực tiếp quay người chạy trốn.
Kim Duyên tới đón tôi, vừa hay bắt gặp cảnh này liền hừ một tiếng.
Xứng đáng lắm!
Trên xe, con gái tôi đang ngủ say sưa. Tôi đột nhiên cảm thấy may mắn khi không để nó chứng kiến cảnh này, nếu không khi nó lớn lên sợ là sẽ có chướng ngại tâm lý mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!