Chương 12: (Vô Đề)

Đã trải qua hơn hai tháng kể từ ngày tôi sống lại.

Rất nhiều chuyện đã xảy ra và thay đổi.

Ngày đó, sau khi nhận được điện thoại của bà Năm, tôi tức tốc chạy vào bệnh viện.

Không phải tôi vội vàng do lo lắng cho Lương, tôi chỉ đang muốn nhanh chóng đến đó để chứng kiến được sự thảm hại của người chồng tệ bạc ấy mà thôi.

Tôi muốn phải được tận mắt chứng kiến sự thảm thương và tuyệt vọng của hắn, có như vậy mới có thể khiến nỗi căm hận trong lòng tôi vơi bớt.

Đến nơi, tôi thấy bóng dáng đẫy đà của bà Năm đang khóc ngất trước cửa phòng cấp cứu, Phượng ngồi bên cạnh vỗ lưng an ủi.

Bóng dáng ông Thân thì không thấy đâu.

Sau gần một tháng tĩnh dưỡng, tinh thần của Phượng đã đỡ hơn một chút, nhưng cũng chỉ hơn một chút mà thôi.

Tóc cô ta vẫn trụi lủi, mãi không mọc ra được.

Bộ tóc nham nhở đó chính là bằng chứng nhục nhã nhất nhắc nhở cô ta rằng, cô ta đã từng muốn đi phá hoại hạnh phúc của người khác.

Tôi nghi ngờ Lý Ngân đã dùng thuốc gì đó bôi lên đầu Phượng.

Nếu thật như vậy, chị ta đúng là đủ độc ác.

Lương bị bỏng khá nặng, ở trong phòng cấp cứu suốt năm tiếng đồng hồ.

Khi nhìn thấy tôi đi tới, hai mẹ con Phượng hiếm khi không lườm nguýt hay châm chọc. Cả hai im lặng chờ đợi.

Tôi lặng lẽ ngồi vào hàng ghế đối diện.

Hành lang bệnh viện hôm nay lại im ắng một cách lạ thường. Sự im lặng ngột ngạt.

Tôi quan sát hai mẹ con bà Năm. Phượng ra ngoài vẫn phải đội mũ che kín đầu và đeo khẩu trang.

Còn bà Năm, mới chỉ một buổi sáng không gặp, bà ta như gầy đi được cả chục cân.

Khuôn mặt khắc nghiệt thường ngày cũng biến mất, thay vào đó là sự khủng hoảng cùng suy sụp, chỉ có đôi mắt như hai sợi chỉ là vẫn không thay đổi.

Có chăng chỉ là nó trông càng nhỏ hơn mà thôi.

Tôi biết mẹ chồng suy sụp như vậy là xuất phát từ sự quan trọng của Lương trong lòng bà ta. Lương chính là hi vọng lớn nhất của mẹ chồng.

Đổi lại là Phượng, bà ta cũng chỉ tiều tụy đi đôi chút. Còn nếu là tôi, bà ta cười còn không kịp.

Còn nếu người trong đó là ông Thân, tôi không biết bà ta sẽ có biểu hiện gì. 

Từ khi kết hôn với Lương đến nay là ba năm, tôi đã phát hiện một điều, bà Năm rất căm ghét bố chồng, nhưng lại rất phụ thuộc vào ông ta.

Tôi có cảm giác giữa hai người bọn họ tồn tại điều gì đó rất quỷ dị.

Bà Năm lúc này mệt mỏi dựa vào Phượng. Thật hiếm khi tôi nhìn thấy sự yếu đuối của bà ta như lúc này.

Có lẽ, qua một thời gian tinh thần mệt mỏi và suy sụp vì chăm sóc Phượng, chưa kịp đợi bà ta hồi phục lại đến lượt Lương gặp nạn khiến bà ta chịu đả kích rất lớn, đã mài đi tính tình khắc nghiệt của bà ấy đôi chút.

Thế nhưng, sự hận thù của tôi đối với bọn họ cũng sẽ không vì sự mềm yếu trong phút chốc của bà ta mà giảm bớt.

Nếu tôi yếu đuối, vậy thì kết cục kiếp trước chính là kết quả.

Sau một lúc im lặng, bà ta mở miệng kể lại chuyện của Lương cho tôi nghe, giọng buồn buồn mệt mỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!