Chương 7: Giết Mổ Heo (thượng)

Thịt lợn sữa là thịt heo.

Thời xưa, nhóm quan lại quyền quý chỉ coi thịt dê bò là quý, nhưng không có nghĩa là không ăn thịt heo.

Trên thực tế, vào đời Đường, thịt lợn sữa đã được xem là một món ngon trên bàn cơm. Mà đối với người dân bình thường, được ăn thịt lợn sữa thì chắc chắn là một chuyện tốt và may mắn.

Đặc biệt ở Đông Kinh Biện Lương, số lượng thịt lợn sữa tiêu thụ hàng ngày không thể tính nổi, khiến người ta phải kinh ngạc. Cũng vì thế mà trong thành Khai Phong, quán thịt mọc lên san sát nhau.

Chỉ có điều quốc có quốc pháp, làm gì cũng có luật lệ.

Việc buôn bán thịt lợn sữa và việc giết mổ heo được phân định cực kỳ rõ ràng.

Dựa theo quy tắc của phủ Khai Phong, việc tự mình giết mổ và buôn bán thịt tươi thuộc hành vi vi phạm pháp luật.

Nói chung, trên thị trường buôn bán, thịt tươi do những cửa hàng chuyên giết mổ rồi sau đó mới phân phối trên thị trường buôn bán. Thịt tươi của cửa hàng Ngọc gia trước đây do Tưởng Thập Ngũ ở Nghi Nam Kiều cung cấp.

Mỗi ngày khi trời chưa sáng thì Tưởng Thập Ngũ đã cho người đẩy xe đưa thịt tươi đến cửa hàng.

Nhưng hiện tại, Tưởng Thập Ngũ không còn cung cấp thịt tươi nữa.

Còn những nhà giết mổ khác cũng tỏ thái độ không muốn cung cấp thịt tươi cho cửa hàng Ngọc gia khiến cho Ngọc Doãn lâm vào hoàn cảnh khó xử. Không có thịt tươi thì cửa hàng Ngọc gia lấy gì để buôn bán, rồi dựa vào gì để kiếm tiền trả nợ?

Chiêu rút củi dưới đáy nồi của Quách Kinh thật sự là độc ác!

Kỳ thật, nếu Ngọc Doãn hung dữ một chút thì có thể ép bọn Tưởng Thập Ngũ cung cấp thịt tươi. Tưởng Thập Ngũ chắc cũng không dám cự tuyệt. Tuy Ngọc Doãn là một kẻ nhàn rỗi nhưng không phải là kẻ cậy mạnh bắt nạt yếu. Bình thường hắn cũng là kẻ tôn trọng quy tắc.

Bọn Tưởng Thập Ngũ cũng biết điểm này của Ngọc Doãn nên mới dám ngưng cung cấp thịt.

Nếu Ngọc Doãn là người ngang ngược thì nói không chừng đám người Tưởng Thập Ngũ cũng không dám làm vậy.

Quy luật của thế gian chính là cá lớn nuốt cá bé.

Ngọc Doãn có mạnh mẽ thì chung quy cũng không thể bằng loại người không từ thủ đoạn ác độc nào như Quách Kinh.

- Cửu Nhi tỷ tỷ, một mình giết thịt và buôn bán, nếu chẳng may bị phát hiện thì chẳng phải sẽ bị quan phủ xử phạt sao?

- Vậy chàng định làm gì bây giờ?

Yến Nô lập tức hỏi ngược lại một câu khiến Ngọc Doãn á khẩu không trả lời được.

Thực ra, tự mình giết và giết ở chỗ khác thì cũng không có gì khác biệt. Chỉ có điều đối với dân chúng phủ Khai Phong mà nói thì mọi quy củ đã thành thói quen. Ngọc Doãn vuốt cằm, một lúc sau gật gật đầu nói:

- Chuyện cho tới nước này thì dường như cũng chỉ còn cách đó. Tuy nhiên, tỷ có biết mua lợn ở đâu không?

- Chuyện này tốt nhất ngươi hãy đi tìm Tứ Lục thúc mà hỏi.

Ông ta làm nghề này lâu năm, quen biết cũng nhiều, chắc chắn biết cách lắt léo.

Ngọc Doãn có chút khó xử nói:

- Nhưng La Nhất Đao đã nghỉ việc rồi mà.

Chu Yến Nô vừa nghe được thì cặp mắt to quyến rũ kia liếc nhìn Ngọc Doãn một cái, thở dài nói:

- Tứ Lục thúc nghỉ việc, đó cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ mà thôi. Hơn nữa chúng ta cũng không cần ông ấy quay lại làm, chỉ hỏi thăm cách thức một chút. Nếu ngay cả chuyện này mà ông ta cũng không chịu hỗ trợ thì thật sự là không có lương tâm nữa.

Lát nữa ngươi mang hai bình Tô Châu Tề Vân Thanh Lộ qua đó. Tứ Lục thúc rất thích loại rượu này.

Ngọc Doãn hơi cắn môi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!