Chương 6: Lưu manh lắm thủ đoạn (hạ)

Ngọc Doãn im lặng!

Chào từ giã bất thình lình thật sự là quá mức kỳ lạ.

Hắn lẳng lặng nhìn người cầm dao trước mắt, bỗng nhiên chuyển ánh mắt quét về phía hai người khác...

- Hai người các ngươi cũng muốn thôi việc sao?

Hai người kia lộ vẻ ái ngại, lắp bắp không trả lời.

Nhưng trong biểu hiện đã bộc lộ rõ ràng.

Ngọc Doãn lập tức hiểu được, chỉ biết cười khổ.

Nghĩ đến việc Quách Kinh vừa mới dẫn người đến gây rối, tiếp theo đó là những đao thủ trong cửa hàng đồng loạt xin thôi việc. Sự việc này thật quá trùng hợp, nếu nói giữa hai điều đó không có liên quan gì, có đánh chết Ngọc Doãn cũng không tin.

Chẳng qua nếu những người này đều đi rồi, vậy thì cửa hàng Ngọc gia nên tính như nào đây?

Quách Tam Hắc Tử, thủ đoạn ngươi thật giỏi!

- Tiểu Ất ca, ngươi... Đừng trách ta.

Nói thật là do Quách Kinh bức chúng ta bỏ việc. Vốn La Nhất Đao không đồng ý, nhưng Quách Thiếu Tam kia quá mức du côn, vài lần uy hiếp người nhà La Nhất Đao, La Nhất Đao là bất đắc dĩ phải đồng ý.

Về phần Mã đầu bếp, Quách Thiếu Tam nói chỉ cần y đồng ý bỏ việc thì sau này sẽ nhượng cửa hàng này lại cho y.

Hai gò má Ngọc Doãn giật giật:

- Vậy các ngươi thì sao?

Người cầm dao do dự một chút, thấp giọng nói:

- Tiểu Ất ca, ba trăm xâu tiền kia, ngươi thật sự trả hết được sao?

Quả đúng là vấn đề nằm ở ba trăm xâu tiền.

Ngọc Doãn thầm cười khổ...

Ai cũng biết nhà tổ là không thể bán ra ngoài, đây chính là mồ hôi và máu của mấy đời tổ tiên nhà hắn.

Nhà tổ không được, vậy cũng chỉ có thể nhượng lại cửa hàng Ngọc gia.

Nếu Ngọc Doãn không có cửa hàng Ngọc gia, vậy chẳng khác nào mất căn cơ ở phố Mã Hành. Nhưng ai cũng biết, ba trăm xâu kia không phải là khoản tiền nhỏ.

Nếu cửa hàng Ngọc gia kinh doanh tốt, một năm cũng có thể kiếm được con số này, nhưng mà Ngọc Doãn chỉ có hai tháng, chính xác mà nói, chỉ còn chưa đến năm mươi ngày.

Cho nên rất nhiều người đều cảm thấy Ngọc Doãn không có cách nào giữ lại được cửa hàng Ngọc gia.

Nếu hắn không có cửa hàng Ngọc gia, đương nhiên cũng không thể nào tiếp tục ở lại phố Mã Hành. Tương lai phố Mã Hành sẽ bị Quách Kinh chiếm lấy, nhóm người cầm dao thì không sao, bọn họ có thể đến cửa hàng khác để làm việc, dù Ngọc Doãn không ở phố Mã Hành thì cũng không có ảnh hưởng quá lớn.

Nhưng nếu đắc tội với Quách Kinh, sau này muốn kiếm ăn ở phố Mã Hành, chỉ sợ sẽ vô cùng khó khăn. Đây cũng là vấn đề suy xét của vài người cầm dao.

- Được, vậy đi đi.

- Tiểu Ất ca, đừng trách chúng ta.

Ngọc Doãn hơi nhếch khóe miệng lên cười.

- Các ngươi có nỗi khổ trong lòng, ta rất hiểu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!