Trần Đông chỉ là một Thái học sinh, hơn nữa là một Thái học sinh mà có gia cảnh bần hàn.
Y có thể vì một người xa lạ mà đứng ra rút dao tương trợ, đã là tận tình giúp đỡ. Đối với việc này, Ngọc Doãn cũng vô cùng cảm kích.
- Ngươi không sợ ta sẽ chạy trốn sao?
Khóe miệng Trần Đông hơi nhếch lên:
- Ta không tin một người có thể nghe thấy Túy Hoa Âm có một lỗi nhỏ, một người đàn ông nghe nói trong nhà xảy ra chuyện liền vội vàng chạy về, sẽ ỷ vào người khác. Tiểu Ất ca phẩm chất cao thượng, tuyệt đối không phải loại người bẩn thỉu ngang ngược như thế.
Hơn nữa, ta đảm bảo cho ngươi cũng chẳng mất gì cả. Chỗ ở của ngươi ít nhất cũng giá trị năm trăm quan. Nếu mà chạy đi, cùng lắm thì lấy nó để gán nợ, đã có luật Đại Tống, ta sao phải sợ gì chứ?
Ngọc Doãn nghe thấy vậy thì không nói gì nữa.
Đám tên lưu manh này tới gây rối, trong nhà hắn hết sức bừa bộn.
Ngọc Doãn không giữ khách, tiễn Trần Đồng và Lý Dật Phong rời khỏi. Về đến nhà, những người xem náo nhiệt cũng đều tản đi hết. Chu Lương và Thạch Tam đang giúp Yến Nô thu dọn đồ đạc, nhìn thấy Ngọc Doãn trở về thì cũng vội cáo từ.
-Cửu Nhi tỷ, người nghỉ ngơi đi, để ta làm được rồi.
Ngọc Doãn nhặt chỗ y phục vừa mới giặt xong vẫn còn ướt bị đám du côn vất trên đất và nói với Chu Yến Nô.
Hắn cho quần áo vào chậu gỗ, rồi kéo một thùng nước giêngs sạch, đổ đầy vào chậu gỗ. Đang chuẩn bị buộc lại chỗ dây phơi quần áo , hắn chợt phát hiện Chu Yến Nô đứng ở trước nhà lẳng lặng nhìn hắn. Đôi mắt động lòng người của nàng có gì đó khác thường.
-Sao lại nhìn ta như thế?
-Tiểu Ất Ca tao nhã từ lúc nào vậy?
-À...
-Hơn nữa, hai Thái học sinh kia vì sao lại bảo đảm cho ngươi? Một người trong số họ còn là con trai của Thiếu Khanh Thái Thường nữa đúng không?
-Việc này...
Ngọc Doãn cười ngượng ngùng:
- Chẳng qua là người vừa mới quen. Khi ta nghỉ chân ở bờ sông thì nghe bọn họ bàn tán ca phú. Thấy vậy, ta chỉ tùy tiện nói vài câu, ai ngờ bọn họ lại cho là thật. Chuyện chỉ có như vậy. Ta và hai người họ cũng chỉ là mới quen nhau thôi.
Yên Nô mỉm cười nhưng trong nụ cười đó lại có chút gì đó nhạt nhẽo.
- Tiểu Ất ca thật giỏi, nói đại hai câu có thể làm cho hai vị Thái Học Sinh phải bái phục... Đừng trách Nô không nhắc nhở, những học sinh đó rất nguy hiểm, ngươi nên cẩn thận thì hơn, đừng tiếp xúc quá nhiều với họ.
- Ta có cái gì đáng giá để họ phải âm mưu chứ?
Yến Nô thở dài, nhìn Ngọc Doãn như nước đổ lá khoai.
-Ta nghe nói, có vài Thái Học Sinh thường tụ tập một chỗ, thỉnh thoảng còn tự mở võ đài để người ta tranh giành với nhau.
-Ngươi... Tóm lại, tốt nhất nên cẩn thật một chút vẫn hơn.
Nói trắng ra Thái Học Sinh là những người có chút tiền có thế lực, âm thầm tổ chức đánh nhau để đặt cược đánh bạc.
Ngọc Doãn là một tay hảo thủ nên khó tránh khỏi chuyện bị người ta để ý.
Dù sao thì Chu Yến Nô từ nhỏ lớn lên trong phủ Khai Phong, không phải là kẻ mới sống lại mười ngày như Ngọc Doãn có thể sánh được.. Cô ấy sẽ không tin lời nói vừa rồi của Ngọc Doãn! Trượng phu của nàng có đức hạnh gì chứ? Làm một người vợ như nàng làm sao lại không biết rõ.
Tuy Yến Nô vô cùng bất mãn đối với Ngọc Doãn nhưng vừa nghĩ đến việc hắn vừa ra tay vì mình, thì vẫn cảm thấy hơi áy náy trong lòng.
Đã kết hôn một năm nhưng cả hai chưa động phòng một lần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!