Mặc dù Ngọc Doãn đang tự trách, nhưng đồng thời cũng cảm thấy hơi đắc ý và phấn khởi.
Nhạc Phi chính là một nỗi lo lắng ở trong lòng của hắn, cho dù sau này thái độ của Yến Nô có thay đổi nhưng đối với Ngọc Doãn mà nói, hắn vẫn cảm nhận được áp lực từ người đó rất lớn... mà người đó chính là Nhạc Phi!
Yến Nô ghen tỵ với hắn chứng tỏ hình bóng của Nhạc Phi trong lòng cô đã phai mờ.
Ngọc Doãn bắt đầu cảm thấy sự lo lắng trong lòng mình hình như nhanh chóng phai mờ đi rất nhiều, cũng không có tồn tại áp lực lớn như trước kia.
Nam nhân là phải có chút bản lĩnh mới được.
Nếu giống như trước kia e là Yến Nô cũng sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà ghen hắn.
Ừ, sau khi trở về, phải đàn cho Yến Nô nghe một khúc mới được. Nhưng đàn khúc nhạc gì mới được chứ?
Ngọc Doãn đứng một bên trầm tư suy nghĩ. Khúc nhạc này phải lựa chọn thích hợp mới được, nhất định phải suy nghĩ kỹ sau đó mới làm.
- Tiểu Ất!
Đột nhiên có người gọi tên của Ngọc Doãn. Hắn ngẩng đầu nhìn, rồi không khỏi sửng sốt, vội bước nhanh tới phía trước, lên tiếng:
- hai vị quan nhân đến, Ngọc Doãn không nghênh đón từ xa, tội lỗi, tội lỗi!
Người đến, chính là Trần Đông và Lý Dật Phong.
Lại nói, ấn tượng của Ngọc Doãn đối với Trần Đông khá sâu, nhưng với Lý Dật Phong tương đối có chút mờ mạt. Nguyên nhân? Cũng rất đơn giản! Lý Dật Phong có tính tình ngạo mạn, không hiền lành giống như Trần Đông.
Cho nên Ngọc Doãn đối với y mặc dù cũng kính trọng nhưng giữ khoảng cách, nhưng trong lòng đối với Lý Dật Phong lại là vô cùng cảm kích. Lúc trước nếu không nhờ có Trần Đông và Lý Dật Phong giúp đỡ hắn, Quách Kinh cũng sẽ không buông tay dễ dàng như vậy.
Mọi người giống như bèo nước gặp nhau nhưng vẫn có thể rút đao tương trợ.
Cho dù có phải Lý Dật Phong xuất phát từ tấm lòng không, phần tình ý này Ngọc Doãn vẫn phải nhớ trong lòng.
Đồng thời, Ngọc Doãn còn có chút kỳ quái.
Hắn nhớ lần trước lúc Trần Đông giới thiệu Lý Dật Phong, nói y là con của Lương Khê tiên sinh. Con trai của Lương Khê, không phải họ Lương sao? Nhưng tại sao họ Lý? Đây cũng là chuyện Ngọc Doãn nghĩ mãi không ra, nhưng lại không tiện hỏi.
Hôm nay Lý Dật Phong đột nhiên xuất hiện, câu hỏi đó lại một lần nữa hiện lên trong đầu Ngọc Doãn.
- Nghe nói, vừa nãy Tiểu Ất chơi đàn phải không?
- A... lại làm hai vị chê cười.
Ngọc Doãn sửng sốt, lập tức liền hiểu được. hai người này đến, chỉ sợ là có liên quan tới việc hắn chơi đàn. Nếu không, với thân phận Thái Học Sinh của hai người làm sao lại đột nhiên chạy tới cửa hàng bán thịt này tìm hắn hàn huyên?
Lý Dật Phong cười cười:
- Tối qua Tiểu Ất chơi đàn rất hay, ta và Thiếu Dương cũng ở sân khấu thấy rõ rồi.
- Tuy nói điệu nhạc đó rất lạ không thanh nhã lắm, nhưng lại rất hợp cảnh.
- Nếu Tiểu Ất có bản lĩnh như vậy tại sao lại cố mỗi ngày làm lụng vất vả, làm công việc phố chợ này? Nếu ở Câu Lan, với bản lĩnh của Tiểu Ất một tháng được khoảng một trăm quan cũng không khó, trả nợ chẳng phải là càng dễ dàng hơn sao?
Ngọc Doãn trở nên trầm ngâm!
Nếu không có hai màn diễn tấu này thì ai biết tới tài năng của Ngọc Doãn?
Đi tới Câu Lan?
Ngọc Doãn đúng là không muốn lắm...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!