Chương 38: Lý đại quan nhân (hạ)

Hai người vừa nói chuyện vừa lên lầu.

Tiểu nhị nghênh đón, là Chu Thành, sau khi chắp tay chào với hai người, cười hì hì nói:

- Hai vị quan nhân tới đúng lúc, trên lầu còn phòng trống, hôm nay Thượng Hành Thủ nhà ta hiến nghệ, muốn tìm vị trí tốt như nào?

- Yên tĩnh và thuận tiện.

Trần Đông và Lý Dật Phong vốn không phải đến để cổ vũ cho Tiếu Chi Nhi, đương nhiên cũng không muốn gây chú ý.

Nhận một lá cờ nhỏ trong tay Chu Thành, đáy đen màu đỏ, viết bốn chữ Tây nhị địa tam. Tây là Tây lầu, nhị chỉ lầu hai, địa tam là chỉ số phòng. Lá cờ nhỏ này giống với thẻ ra vào, sau khi lên lầu, giao cờ nhỏ cho tiểu nhị, sau đó được tiểu nhị dẫn vào trong một nhã gian.

- Sao Cao Tam Lang lại ở đây?

Đột nhiên Trần Tông chỉ vào bóng dáng một người hỏi.

Lý Dật Phong nhíu mày, hạ thấp giọng nói:

- Đừng để ý đến hắn.

Cao Tam Lang này là bạn học với hai người, cũng là học trò thượng xá của Trường Thái Học, tên là Cao Nghiêu Khanh, là con trai của Thái úy Cao Cầu, nhân phẩm cũng không quá hư hỏng, hơn nữa tính tình lại hào sảng, có nghĩa khí giang hồ.

Chỉ có điều thanh danh của Cao Cầu không tốt, cho nên Lý Dật Phong dù kính trọng Cao Nghiêu Khanh nhưng vẫn giữ khoảng cách.

Khai báo với tiểu nhị xong, hai người ngồi xuống tại một nhã gian.

Lý Dật Phong chợt thở dài, khẽ nói:

- Người Kim lòng muông dạ thú, vẫn luôn như hổ rình mồi với Đại Tống ta, nhưng Quan gia lại tin tưởng kẻ phản bội, sử dụng kẻ gian, khiến triều cương không phấn chấn... trong triều, nhiều nhân sĩ chính nghĩa khó có thể an thân.

Ngươi nhìn trên Lầu Phong Nhạc này đi, hầu hết những kẻ gọi là nhã sĩ có tiếng tăm, nhưng lại không có ai có thể ra tay để cứu nguy cho thế cục hiện nay. Nhìn Đại Tống có vẻ thái bình, kỳ thật đã có phong ba rồi.

Sắc mặt Trần Đông tức thì cũng trầm xuống.

Chỉ có điều y không biết nên khuyên bảo Lý Dật Phong thế nào, chỉ đành vỗ lên cánh tay của Lý Dật Phong.

- Quan gia chỉ là bị che mắt nhất thời thôi, sớm muộn gì cũng có thể cảm nhận được...

- Nhưng nếu như không thể tỉnh ngộ thì sao? Chẳng lẽ cứ để như vậy? Xa không nói, ngươi hãy xem trong phủ Khai Phong này, người nào cũng sống trong mơ màng, có ai thật sự để tâm đến giang sơn Đại Tống? Trước có Tuyên Hòa, phủ Khai Phong này còn có tám trăm ngàn cấm quân, nhưng hiện tại thì sao?

Chỉ là bảy tám vạn người, phần lớn là già nua yếu ớt.

Nếu chẳng may thật sự có chiến tranh thì phải ngăn cản đám hổ lang người Kim như nào?

Ta tin rằng sớm muộn gì Quan gia cũng sẽ tỉnh ngộ... chỉ là có hai kết quả sớm hay muộn thôi?

- Nếu không thì chúng ta dâng tấu?

- Vô dụng thôi, nếu Quan gia có thể nghe lọt thì đã không có cục diện như hiện nay.

Hai gò má Trần Đông giật giật vài cái, cuối cùng lại không mở miệng khuyên giải nữa.

Có lẽ ngay cả trong nội tâm y cũng đầy mơ hồ.

- Thiếu Dương, sao đến đây lại không có đồ ăn?

Đang nói chuyện, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân, theo đó là cửa phòng nhã gian mở ra, một người từ ngoài đi vào.

Rõ ràng chính là Lý Đại Lang ngày đó ở trong tửu quán nói chuyện với Quách Kinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!