Trước mắt đã biết Yến Nô có Toái Ngọc Thủ, Yến Tử phi, công phu cước Diệp Lý Tàng Hoa Uyên Ương trong người. Nhưng cụ thể nàng còn biết gì nữa thì Ngọc Doãn không rõ lắm.
So tài với nàng, chẳng phải là muốn ăn đòn sao?
- Thế nào, tiểu Ất ca sợ à?
- Sợ? Ai bảo thế? Ta không sợ.
- Cứ quyết định như vậy đi. Từ hôm nay trở đi…
- Hôm nay sẽ bắt đầu sao?
Ngọc Doãn buột miệng.
- Sớm bắt đầu một ngày thì thêm một phần thắng.
Yến Nô đứng dậy thu dọn bát đũa, vừa tỏ ra cẩn thận, lại vừa nghiêm túc nói. Chỉ có điều, bộ dạng mềm mại kia của nàng không thể nào nhìn ra được vẻ nghiêm nghị. Ngọc Doãn không dám tranh luận, chỉ tỏ vẻ mặt đau khổ đồng ý.
Hai mươi hai tháng hai, Ngọc Doãn đã trọng sinh năm Tuyên Hòa thứ sáu được một tháng.
Tiếng tăm của cửa hàng Ngọc gia trong thời gian này vì đủ các loại nguyên nhân nên tiền lời cũng không tệ, tính toán hết thì được khoảng năm mươi quan tiền. Đấy còn là sau khi lầu Bạch Phàn đã cắt đứt kinh doanh buôn bán thịt chín, nếu không thì còn có thể thêm ra được mấy quan tiền.
Nhưng Ngọc Doãn và Chu Yến Nô đều không có cảm giác vui vẻ, ngược lại cảm thấy nặng trịch trong lòng.
Cực khổ vất vả chỉ được năm mươi quan?
Khoảng cách đến con số ba trăm quan tiền thật là quá lớn!
Còn lại hơn hai trăm quan kia từ đâu mà có? Nếu không nghĩ biện pháp thì chỉ sợ đến tháng sau cũng chỉ được chừng một trăm quan. Ngồi bên cạnh bàn, hai vợ chồng nhìn vào trong hộp Tuyên Hòa thông bảo, không hẹn mà cùng thở dài.
- Tiểu Ất ca, nên làm thế nào mới được?
Yến Nô có chút nản lòng, nói chuyện uể oải.
Ngọc Doãn sờ cái mũi, cố gắng điềm tĩnh nói:
- Cửu nhi tỷ đừng nản lòng. Còn ba mươi ngày, vẫn có thể nghĩ ra biện pháp.
***
Đào đã ra trái.
Ba ngày mưa phùn liên miên khiến Đông Kinh ẩm ướt.
Mấy cành liễn lay động phất phơ trong mưa bên bờ sông Hộ Long. Những cây cầu trên sông Biện, sông Thái, sông Ngũ Trượng, sông Kim Thủy đều như ẩn như hiện trong mưa. Mấy lá cờ thêu ngoài cửa dịch quán Chu Tước, tửu lầu, kỹ viện đều rũ xuống.
Phố dài hùng vĩ trước Tuyên Đức Môn ngập trong mưa đã trở thành một cái đai ngọc.
Tiếng chuông từ Đại Tướng Quốc Tự vọng đến ngân vang, tiếng ồn ào rao bán tại phố chợ trên đường Khúc Viện ồn ào, tiếng còi hiệu của đội tàu vận chuyển lương thực trên sông Biện đều tựa hồ bị này trận mưa dầm triền miên vô cùng này lấn át.
Mấy cành hồng hạnh thò ra ngoài tường Quan Âm viện, rung rinh.
Một cây đào đã kết trái ở trên ngọn, khiến cành ngả xuống bên tiểu viện của Ngọc gia.
- Nhị tỷ, tỷ nỏi gần đây tiểu Ất ca bận rộn chuyện gì?
Ngồi dưới mái hiên, nhìn nước mưa chảy xuôi theo mái ngói trên hàng hiên, Chu Yến Nô ngơ ngẩn hỏi.
Thấy thời gian càng lúc càng gần mà nợ nần vẫn còn là một con số lớn, Yến Nô sắp phát điên lên!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!