Chương 32: Rắc rối kéo đến (hạ)

- Tiểu Ất ca tụ lực như cây cung, phát lực như tên bắn. Thân pháp tay mắt, bước vai khuỷu tay cổ tay bao gồm cả đầu gối đều phải phối hợp nhịp nhàng.

Lấy lưng vai, phối với vai lẫn khuỷu tay, lấy khuỷu tay làm tay; chi dưới lấy lưng lẫn hông, lấy hông lẫn đầu gối, lấy đùi lẫn chân... Giống như vậy là tốt rồi

Yến Nô lấy tay uốn nắn tư thế cho Ngọc Doãn, rồi sau đó lại làm mẫu một lần nữa. Khi bàn tay nhỏ bé ấm áp kia đặt ở lưng Ngọc Doãn liền truyền ra một lực lượng kỳ lạ, nói cho hắn biết kỹ xảo phát lực

Cân bằng, phối hợp?

Ngọc Doãn vừa cảm thụ mùi thơm sâu kín từ cơ thể Yến Nô do đang đứng sát thân thể hắn tỏa ra, vừa âm thầm suy nghĩ.

Đánh đàn, cũng phối hợp như thế.

Bất luận là tư thế ngồi, cánh tay, hay là thân thể đều phải ở trạng thái cực kỳ hài hòa. Hắn trầm ngâm giây lát, đột nhiên học theo Yến Nô, một chân đạp lên cọc gỗ, thầm niệm bí quyết mượn lực, cả người lập tức bay lên đứng ở trên cọc gỗ.

- Tiểu Ất ca, ổn định.

Dưới chân phải như mọc rễ...

Yến Nô vui sướng bất ngờ liên tục nhắc nhở. Chỉ là chưa nói hết thì Ngọc Doãn đã lảo đảo rồi ngã xuống cọc. Lần này so với hai lần trước còn nặng hơn nhiều, Ngọc Doãn rơi xuống, đầu óc trống rỗng.

Yến Nô lộ vẻ kinh ngạc, bước tới đỡ Ngọc Doãn đứng lên, khẽ khàng hỏi:

- Tiểu Ất ca, không sao chứ?

- Không sao, không sao!

Ngọc Doãn vất vả lắm mới trở lại bình thường. Nhìn cọc gỗ trước mặt, hắn cắn răng một cái, lại tiếp tục tiến lên.

- Ta không tin ta không luyện đứng lên cọc gỗ được.

Nhìn Ngoc Doãn lần lượt thành công đứng lên cọc gỗ rồi lại lần lượt ngã xuống, rồi sau đó lại đứng lên cọc gỗ, cuối cùng Yến Nô đã nở nụ cười tươi, đây mới là Tiểu Ất ca không bao giờ chịu thua trong trí nhớ của nàng.

Tuy nói kỹ xảo này mới lạ hơn nhiều nhưng chỉ cần luyện tập nhiều, đương nhiên sẽ có thể khôi phục lại. Đối với việc không thành thạo của Ngọc Doãn, Yến Nô theo bản năng vẫn tìm nguyên nhân cho hắn.

"Nhất định là do thời gian qua không chăm chỉ luyện tập nên mới có kết quả như vậy. Cha nói đúng, việc luyện công giống như đi ngược dòng nước, nếu sơ sẩy chậm trễ, lập tức sẽ thụt lùi. Tiểu Ất Ca chính là ví dụ sống động!"

Khi trời sáng choang, Ngọc Doãn ngồi trên tấm ghế dài, xương cốt toàn thân như rã rời.

Chẳng trách người đời sau đều biết công phu Trung Quốc nhưng người có thể luyện giỏi càng ngày càng ít! Luyện công thật sự là cực khó, nếu không phải do thân thể này khỏe, chỉ sợ hiện tại Ngọc Doãn đã không chịu đựng được rồi.

Tuy nhiên lần vất vả này không phải là không thu hoạch được cái gì. Ít nhất đối với lực khống chế của hắn đối thân thể này đã tăng cường không ít!

Phải nói rằng, thân thể này của Ngọc Doãn cực tốt.

Mười mấy năm rèn luyện công phu , có được sự dũng mãnh và cứng cỏi mà người bình thường không thể bằng được. Nhưng dù là thế, Ngọc Doãn vẫn hơi không chịu nổi, ngồi mãi trên ghế dài không muốn dậy.

Ánh nắng mặt trời sáng chói!

Mặt trời mùa xuân ấm áp chiếu vào người vô cùng thoải mái.

Dương Nhập Cửu bắt đầu đi làm việc, Trương Nhị tỷ cũng đến cửa hàng Ngọc gia để giúp, Ngọc Doãn đau mà sảng khoái, tắm nắng mặt trời, mắt khép hờ, cảm giác vô cùng vui sướng. Đúng lúc này, hắn nghe có tiếng bước chân vọng đến....

- Tiểu Ất ca, cởi áo ra.

- Hả?

Yến Nô đỏ bừng mặt đứng phía sau lưng hắn.

- Việc này... không hay lắm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!