- Cửu Nhi tỷ!
Ngọc Doãn đứng ở bên ngoài cửa bếp gọi một tiếng. Yến Nô đang làm bánh nướng áp chao, nghe tiếng Ngọc Doãn thì giật mình vội quay lại, vẻ mặt kinh ngạc.
- Sao Tiểu Ất ca lại về lúc này?
- Chúng ta đừng giết heo nữa.
- Hả?
Ngọc Doãn thở dài, cất bước đi vào phòng bếp, hạ thấp giọng nói:
- Tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ khoản nợ chưa trả hết thì nàng đã ngã bệnh vì mệt mỏi trước rồi. Nhiều ngày qua ta nghĩ mãi nên nhận ra rằng đây không phải là biện pháp tốt... Cả ngày đêm không được ngủ, nhưng ta vẫn được nghỉ ngơi vào buổi trưa một chút.
Nhưng nàng...
Yến Nô vội xua tay:
- Tiểu Ất ca chớ lo lắng cho ta, ta không sao đâu.
- Hiện tại thì không sao, nhưng sau này thì chưa biết chừng... Ta quyết định, lát nữa sẽ tìm Tam ca thương lượng một chút, nhờ hắn giúp. Ta nhớ chẳng phải Tiểu Thất ở phường Vĩnh Khánh sao? Làm phiền hắn vất vả một chút, buổi sáng sớm đi đón thịt tươi.
Tiểu Thất cũng đáng tin, chắc không vấn đề gì đâu. Đơn giản là bớt chút tiền nhưng thể cốt quan trọng hơn. Nàng mà bị ốm thì mấy quan tiền kia cũng chẳng có tác dụng gì.
Hai mắt Yến Nô đỏ lên.
Nàng chùi hai tay vào miếng vải bông bên hông và xoay người.
- Nhưng nếu như vậy chỉ sợ mỗi ngày sẽ ít hơn một quan.
- Ha hả, ít hơn một quan thì có sao? Cho dù một ngày kiếm được hơn hai quan cũng được. Nhưng ta nghĩ nếu chúng ta cứ buôn bán thành thật như vậy, đến lúc đó vẫn không thể trả được. Cần phải nghĩ ra cách khác tốt hơn. Vừa rồi ta ở bên ngoài thấy người ta hát rao.
Rõ ràng là trái cây năm tiền, nhưng lại bán được tới tám tiền. Ta nghĩ, nếu không chúng ta cũng hát rao thì sao? Ta nghe người ta nói, Trượng Bát Nương của Trung Ngõa Tử chỉ dựa vào hát rao mà một ngày bán được lượng trái cây nhiều gấp đôi so với người khác.
Làm như vậy chẳng phải rất dễ kiếm tiền sao?
Vốn cho rằng mình đưa ra được ý kiến này, nào ngờ hắn lại thấy Yến Nô cười.
- Trượng Bát Nương thật sự là có bản lĩnh hát rao, nhưng cái nàng bán chính là trái cây... Tại Trung Ngõa Tử ngày nào cũng đông người qua lại, đương nhiên kinh doanh thịnh vượng. Còn chúng ta là bán thịt thì phải hát như thế nào? Còn nữa hát kiểu gì huynh có biết không?
Có thể hát hay như Trượng Bát Nương thu hút người khác không? Tiểu Ất ca, không phải là ta không muốn, nhưng chủ ý này của huynh thật sự là không có tác dụng... Đông Kinh phủ Khai Phong có rất nhiều người hát rao nổi tiếng. Từ lâu tới nay nó đã trở thành một loại nghệ thuật.
Trượng Bát Nương hát rao trái cây, là do có người viết lời riêng rất hay cho nàng. Nhưng bán thịt thì chúng ta phải hát rao thế nào? Lời hát do ai biên soạn? Còn nữa, ai sẽ hát rao?
Bảo Yến Nô hát rao?
Ngọc Doãn chắc chắn không đồng ý.
Nhưng nếu bảo hắn đi hát rao có lẽ cũng chẳng thu hút được bao nhiêu người...
Giống như có một chậu nước lạnh dội xuống khiến Ngọc Doãn cảm thấy rất mất mát. Hắn ra khỏi phòng bếp, chậm rãi đi vào phòng ngủ. Đang đi bình thường hắn chợt dừng bước, quay đầu lại hỏi:
- Cửu nhi tỷ, nếu ta gảy đàn thì sao?
- Hả?
Ngọc Doãn trịnh trọng nói:
- Bản lĩnh khác ta không có, nhưng ít nhất ta có thể đánh đàn được. Trong thành Đông Kinh, có rất nhiều nhân sĩ phong nhã.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!