Mặt trời dần dần khuất sau đỉnh núi, nhưng đối với phủ Khai Phong mà nói, đây thực ra chỉ mới là bắt đầu của một ngày.
Đèn hoa rực rỡ, phủ Khai Phong vào ban ngày trật tự ngay ngắn bất chợt ồn ào náo nhiệt hẳn lên, bắt đầu từ chợ đêm Châu Kiều, sau đó cũng theo đó lan ra chợ đêm Mã Hành, cả phủ Khai Phong chỉ trong một chốc chìm trong không khí vui vẻ hân hoan.
Ngọc Doãn ngồi một góc trong quán rượu nhỏ, uống rượu không ngừng.
Giờ Ngọ hắn đã đến đây nốc rượu cho đến bây giờ. Ở Khai Phong, quán rượu chính thức là 72 căn, tiệm nhỏ vô số, căn tiệm mà Ngọc Doãn đang ngồi uống rượu gọi là tiệm Vạn Gia, nằm ở bên cạnh cầu Tướng Quốc, ra khỏi đó là đường lớn, sông Biện, ở đây xe cộ đi lại như mắc cửi, là một nơi vô cùng sầm uất.
- Bà chủ, cho thêm một bình rượu.
Tuấn Tào ở bên trong bếp đang bận rộn không ngừng, nghe tiếng kêu của Ngọc Doãn lập tức ừ một tiếng, đến trước bàn Ngọc Doãn. Ở quán rượu trong phủ Khai Phong, có một nghề gọi là lấy rượu thay cơm, gọi tắt là rượu bác sĩ.
Còn trong các tiệm rượu nhỏ bên đường, có một người phụ nữ eo buộc khăn tay bằng vải bố Thanh Hoa, búi tóc cao, giúp khách hâm nóng rượu gọi là Tuấn Tào. Người phụ nữ này cỡ khoảng tam tuần trở lên, dung mạo cũng thuộc bậc trung, rất khỏe mạnh, tay chân cũng vô cùng nhanh nhẹn.
Bà chủ hình như nhận ra Ngọc Doãn, bưng một vò rượu ra bèn khuyên:
- Tiểu Ất ca, đã là vò thứ sáu, đừng uống nữa
- Không sao, đầy vào!
Từ xưa đến nay, không ai muốn đuổi khách bao giờ
Bà chủ là xuất phát từ lòng tốt mới khuyên nhủ ngọc Doãn, nhưng nếu Ngọc Doãn khăng khăng như vậy, bà cũng không từ chối thực sự.
Dù sao, cũng không có giao tình gì sâu sắc cả..
Ngọc Doãn uống một chén đầy, ợ lên hơi rượu, dần dần say.
Chuyện xảy ra lúc nãy khiến hắn cảm thấy kì lạ, Chẵng lẽ hắn đã thực sự thích Yến Nô? Hoăc cũng có thể là do thân xác này vẫn còn tình cảm cũ? Hắn không nói rõ được! Có lẽ là cả hai chăng.
Nghĩ lại, mình đến thời đại này, chẳng qua chỉ mới mười lăm ngày.
Nếu nói là thích Yến Nô, chưa chắc là thực.
Nếu Yến Nô vẫn không quên được Nhạc Phi... Đó là Nhạc Phi, một anh hùng dân tộc. Chẵng lẽ mình lại đi tranh giành ghen tuông với Nhạc Phi? Yếu Nô cảm thấy mình thô lỗ, vậy thì dứt khoát tác hợp cho bọn họ.
Thô lỗ?
Ngọc Doãn đột nhiên mỉm cười, trong nụ cười mang theo chút tự giễu.
Ta thô lỗ sao?
Giơ lên bát rượu, Ngọc Doãn vừa định uống sạch, đã thấy từ ngoài quán đi tới hai người quân phố.
- Bà chủ, có gì ăn không, nhanh đó
- Có, đương nhiên là có!
Bà chủ thấy khách, liền vội chạy ra đón,
- Bánh bao mới ra lòm còn nóng hổi, sai đại ca muốn bao nhiêu?
- Huynh đệ của ta hai người, hai mươi cái, phải nhanh!
- Thêm hai bình rượu lạnh, không kiên nhẫn uống loại rượu nóng kia.
- Sai đại ca ngồi xuống, nô sẽ sắp xếp!
Hai quân phố nhìn chung quanh căn tiệm, chợt thấy Ngọc Doãn, không khỏi ngẩn ra một hồi sau đó đến cạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!