Chương 13: Sư Huynh (hạ)

- Tiểu Ất, ngươi không sao chứ.

Nhạc Phi thấy Ngọc Doãn có vẻ hết hồn nên cũng ngây cả người ra.

Gã liền vội vàng tiến đến, định dìu Ngọc Doãn đứng dậy nhưng Ngọc Doãn bất thình lình đẩy tay của gã ra, lùi lại vài bước.

- Ngươi tới tìm Yến Nô?

- Đúng vậy !

Nhạc Phi gật gật đầu,

- Triều đình chiêu thứ, cho nên ta tới hưởng ứng.

Ở thời Bắc Tống, việc chiêu mộ quân sĩ gọi là 'Chiêu thứ' . Người chiêu mộ được đo chiều cao bằng một cây mộc trượng có chia vạch trước, sau đó kiểm tra động tác chạy và nhảy rồi xem khả năng có thể phi ngựa nhanh hay không.

Cuối cùng, quan sát, đánh giá thị lực.

Phàm là người đủ tư cách, thì sẽ được khắc chữ trên mặt, cấp cho quần áo tiền bạc, đồng thời dựa theo chiều cao mà phân vào cấp cao, trung hay thấp của cấm quân và tương quân. Ở thời Tống, binh lính là nghề nghiệp vô cùng thấp kém, gần giống như tội phạm, nô tì hoặc là một số thợ thủ công của quan phủ.

Nếu như không phải bất đắc dĩ, không có người nào muốn đi tòng quân.

Trên thực tế, đây đã là lần thứ hai Nhạc Phi nhập ngũ.

Năm Tuyên Hòa thứ tư, Tống Huy Tông dụng binh với Triệu Cát, chiêu mộ binh sĩ trong thiên hạ.

Nhạc Phi ứng mộ, lập được chiến công. Nhưng bởi vì cha gx đột nhiên từ trần, nên gã đành phải về quê để giữ đạo hiếu...

Mà nay, cả vùng Hà Bắc xảy ra lũ lụt.

Theo sách sử ghi lại, là 'Dân đa lưu di' .

Dựa theo phương pháp chẩn tai của thời Tống, khi gặp thiên tai thì sử dụng chiêu binh chinh mộ.

Với lý do là 'Bất thu vi binh, tắc khủng vi đạo' (không là binh lính thì sợ sẽ trở thành trộm) những nông dân mất nhà cửa phải sống lưu vong thì chiêu mộ làm binh lính, đây cũng là một trong những chính sách thống trị góp phần ổn định chính trị thời Tống.

Hiện nay tình hình thiên tai Thang Âm nghiêm trọng như vậy , mà trong nhà Nhạc Phi, lại có không ít người. Bất đắc dĩ, Nhạc Phi chỉ còn có một con đường để lựa chọn đó là tòng quân. Nhưng mà gã có lòng tin, dựa vào võ nghệ của mình có thể đầu quân vào làm quan, miễn nỗi đau khắc chữ trên mặt.

Chỉ là Ngọc Doãn không nghe thấy câu sau của hắn.

Tâm trạng của Ngọc Doãn đột nhiên trở nên vô cùng cáu bẳn, tiến lên một bước, đẩy Nhạc Phi ra ngoài, vừa đi vừa nói:

- Nhà tôi không chào đón anh, Yến Nô sống rất tốt, không cần đến sự quan tâm của anh, đi mau, đi đi.

- Tiểu Ất, huynh làm gì vậy?

Nhạc Phi cảm thấy dở khóc dở cười.

Nếu đã nói ra thân phận, hắn không thể đánh nhau với Ngọc Doãn.

Hơn nữa, hắn biết, nếu quả thật muốn động thủ, hắn có thể thắng được Ngọc Doãn nhưng sẽ không thể khống chế được sức mạnh của mình. Nếu chẳng may làm cho Ngọc Doãn bị thương, chẳng phải là Yến Nô sẽ rất đau lòng? Cùng lúc này Nhạc Phi lại cảm thấy kỳ lạ.

Theo lý mà nói, Ngọc Doãn theo Chu sư phụ nhiều năm thì phải học được chân truyền của Chu sư mới đúng.

Nhưng từ tình hình đọ sức vừa rồi mà nói, tuyệt học của Chu sư phụ vẫn chưa truyền cho Ngọc Doãn...

Chu Đồng có ba tuyệt kĩ, cưỡi ngựa bắn cung , quyền cước, côn bổng.

Trong đó tuyệt kỹ côn bổng của Chu Đồng truyền cho người của đại danh phủ, tên là Lý Tuấn Nghĩa có hiệu là Ngọc Kỳ Lân, cũng chính là nhân vật Ngọc Kỳ Lân Lư Tuấn Nghĩa mà người đời sau miêu tả trong Thủy Hử,. Sau khi Tống Giang bị hạ độc chết, Lư Tuấn Nghĩa cực kỳ đau lòng, trượt chân rơi xuống nước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!