Chương 8: (Vô Đề)

12

Có một điều mãi mãi sẽ không thay đổi: Mãn Mãn là con của bà ấy.

"Mãn Mãn, muội đến chỗ mẹ đi." Ta nhẹ nhàng đẩy con bé đang tựa vào lòng mình về phía trước.

Mẹ nó nhìn ta một cái lạnh nhạt, rồi đưa tay đón lấy Mãn Mãn. Ta nghĩ từ đây, giữa ta và bà ấy sẽ chẳng còn gì liên quan nữa.

Hồng Trần Vô Định

"Nghe nói ông nội con đang tìm cho con một mối tốt."

"Chuyện này không phiền đến phu nhân lo lắng." Ta lạnh lùng đáp, trong lòng khó chịu bởi ánh mắt lặng lẽ nhưng đầy khinh miệt của bà.

"Hừ! Vậy cũng tốt, khỏi để người ta nói ta là mẹ kế này ngược đãi con!"

Ta không còn lời nào để nói với bà. Ngược đãi có nhiều hình thức, không nhất thiết là đánh mắng hàng ngày mới tính là ngược đãi.

Ta muốn quay người đi, nhưng bà lại cất lời:

"Tiền lương tháng của Tống Tấn đều đưa cho con sao?"

Ta khựng lại.

"Con lấy tiền lương của nó như vậy có hợp lý không?"

"Sau này sẽ không như vậy nữa."

Ta bước ra khỏi phòng, để lại phía sau tiếng khóc của Mãn Mãn gọi Tỷ tỷ ơi.

Bên ngoài là một trận tuyết lớn, lạnh lẽo và cô đơn.

Ngày thường ta hâm rượu cho ông, cũng có lúc lén uống vài ngụm, nhưng hôm ấy, ta thực sự say. Ngồi dưới mái hiên, ta chẳng thấy lạnh, mọi thứ dường như chỉ là khoảnh khắc thoáng qua.

Không nên cưỡng cầu, cưỡng cầu chỉ chuốc lấy tổn thương và sai lầm, vậy thì làm gì chứ?

Mọi thứ như giấc mơ đêm đó, hoang đường, ngắn ngủi, qua rồi thì nên quên. Ai chưa từng một lần rung động? Ai chưa từng phiền lòng, lo nghĩ?

Có lẽ vì còn trẻ, nên ta càng trân trọng cảm xúc này hơn.

Ông kéo một chiếc ghế ngồi đối diện ta, hỏi tại sao lại khóc.

Ta giơ tay chạm lên mặt, thì ra là nước mắt thật!

Ta đã khóc sao? Thật là không hề hay biết.

"Ông ơi, sau này đừng nhắc đến chuyện hôn sự với con nữa, chờ thêm một thời gian có được không?" Ta nhìn ông, cảnh tuyết gió khiến đôi mắt ta mờ nhạt, hình bóng ông như đen đặc lại.

"Con có người trong lòng rồi sao?"

"Ông ơi, trong sách đều nói thích một người là điều hạnh phúc nhất thế gian, nhưng sao con chẳng thấy vui chút nào?"

"Là Tống Tấn phải không?"

Ông nhẹ nhàng xoa đầu ta.

12

Ta chỉ nghe thấy tiếng thở dài sâu của ông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!