Đến khi về nhà thì đã gần trưa, đầu bếp ra đầu ngõ lấy mấy bó củi. Như vậy, dù giá gạo có tăng, nhà ta cũng đủ cầm cự một thời gian.
Ta trải tấm lụa xanh vừa mua lên giường, đặt vài tấm da chồn mà bà đã để lại làm của hồi môn cho ta khi xuất giá. Ta không giỏi thêu thùa, nhưng may áo, làm giày và khâu tất thì vẫn ổn.
Làm một chiếc áo khoác lớn cũng không quá khó, nhưng ghép từng mảnh da vụn lại không dễ dàng. Ta ngồi từ trưa đến chiều tối, vẫn chưa làm xong.
Đến bữa tối, ông và Tống Tấn trở về.
Hai người uống chút rượu bên ngoài, ông chỉ ăn một bát cháo rồi đi nghỉ.
Dù Tống Tấn không thể hiện, nhưng ánh mắt hắn lại có nét vui vẻ, chắc chắn có chuyện tốt.
Ta hỏi hắn hôm nay cùng ông đi làm việc gì.
Hắn khẽ lắc đầu, nhếch môi cười.
"Là chuyện tốt, nhưng tạm thời không thể nói với ngươi. Đợi sau kỳ thi sẽ biết."
Không biết là do lạnh hay do uống rượu, má hắn hơi ửng đỏ, giọng nói cũng vui vẻ hẳn lên.
"Đã là chuyện tốt, ta không biết cũng không sao. Nhưng có chuyện ta cần nói với ngươi. Hôm qua ta đã tìm gặp mẹ ngươi, bảo rằng từ nay muốn ăn gì, dùng gì thì tự lấy tiền ra mua."
"Ngươi biết công việc của cha ta, tuy không phải việc cực nhọc, nhưng cũng chẳng có bao nhiêu bổng lộc. Với chừng ấy tiền để nuôi gia đình đã khó khăn lắm rồi, nếu chi tiêu không tiết chế, e rằng cả nhà sẽ c.h.ế. t đói mất." Ta thấp giọng nói với hắn, ngấm ngầm quan sát sắc mặt hắn.
"Phải, ngươi nói đúng. Nếu sống như bà ấy, sớm muộn gì cũng chịu đói. Ta hiểu ý ngươi, ngươi đã quản gia thì cứ làm theo ý mình."
Hắn gật đầu, nói rất chân thành, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa nỗi chua xót.
"Tống Tấn, ta không thích mẹ ngươi không phải vì bà ấy dẫn ngươi đến nhà ta, ta đã nói với ngươi lý do rồi."
"Ngươi đã vào nhà ta, thì cũng là người trong nhà. Đã là một nhà, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần chuyên tâm học hành, mọi việc còn lại có ta lo."
"Ta nhất định không để ngươi và Mãn Mãn phải đói rét. Sau này ngươi làm quan lớn, trở thành chỗ dựa cho ta là được rồi."
Hắn nhìn ta, trong mắt có gì đó phức tạp, im lặng rất lâu không nói. Ta nghiêng đầu nhìn hắn, không biết hắn đang nghĩ gì.
"Tống Tấn, thật đó, ngươi đừng lo lắng, mọi việc cứ để ta lo, giờ ngươi chỉ cần học hành thật tốt." Ta sợ hắn không tin, nên vỗ n.g.ự. c cam đoan.
Đột nhiên, hắn bật cười, rồi lại gật đầu.
"Giỏi thật, đúng là ngươi!" Hắn đưa tay xoa đầu ta.
Khi hắn cười, hoa xuân trăng thu cũng không sánh nổi một nửa vẻ đẹp ấy.
10
Ta may chiếc áo khoác dày mất năm ngày mới xong, sau bữa tối mang đến cho hắn. Hắn dường như đã mệt mỏi vì đọc sách, đang cầm một viên đá khắc ấn. Ngoài đọc sách, đây là sở thích duy nhất của hắn, nhưng khắc ấn cần đá tốt, mà gia cảnh hiện giờ, nhà ta không mua nổi những viên đá tốt.
Ta đặt áo khoác và đôi giày lên giường, bảo hắn thử. Hắn lau sạch tay rồi đứng trước giường, có vẻ hơi lúng túng. Ta khoác áo lên vai hắn, ngồi xuống trước mặt ngắm nghía, chiều dài vừa vặn. Trong lòng ta có chút tự hào, ta thật sự có chút năng khiếu của một người vợ đảm đang!
Nhà cửa cũng quản được, quần áo cũng may được.
"Vừa vặn, từ nay ngươi ra ngoài sẽ không lo bị lạnh nữa."
Ta hãnh diện nhìn hắn. Rồi ta cầm đôi giày từ giường, bảo hắn ngồi xuống thử.
Hắn ngồi mãi không động đậy, ta đẩy nhẹ, hắn mới ngồi xuống bên giường thử giày.
"Có vừa không? Có ấm không? Ngươi đứng lên đi vài bước thử xem."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!