Chương 4: (Vô Đề)

Ta bất chợt nhớ đến dáng vẻ hắn ngồi trước bàn lật từng trang sách, lạnh lẽo và cô độc đến nhói lòng.

Ta không muốn quay về, nhưng ông nói sẽ đi đón hắn. Chiều tối, ông trở về một mình trên xe ngựa, tuyết rơi lấm tấm như hạt muối rắc trên bầu trời.

Cơm đã nấu xong, ta giúp ông cởi chiếc áo khoác dày, hỏi hắn đâu rồi?

Ông lắc đầu, nói chỉ rằng hắn bị bệnh.

Hắn ốm rồi sao? Ta ngạc nhiên.

"Cha con đã mời đại phu, chắc là bị lạnh vào buổi tối, nên sốt đến mơ hồ," ông thở dài nói.

"Những ngày qua nhà họ sống thế nào? Ai làm quản gia?"

"Cha con ngu ngốc, đã nạp Văn Tú làm thiếp, giờ nó đang làm quản gia."

Mí mắt ta giật giật, lời ta nói trong cơn giận không ngờ cha lại làm thật.

Mẹ của Tống Tấn cũng đồng ý sao? Mẹ hắn và cha ta đúng là như hai bông hoa kỳ dị trong cùng một khóm.

"Nàng ấy biết quản gia sao? Nói đúng hơn là kẻ nhìn cao nhưng tay thấp, chẳng mấy chốc sẽ tiêu sạch cả của hồi môn, nhà họ Văn có khi phải chịu đói mất."

"Vệ gia tuy là danh gia vọng tộc, nhưng bao năm rồi không có ai tài giỏi, chỉ toàn là bọn ăn tàn phá hại."

"Hoàng thượng bây giờ lại chẳng ưa gì các thế gia, họ chỉ còn cái vỏ rỗng thôi, nếu không phải là góa phụ, cha con muốn cưới đích nữ của nhà họ Vệ cũng chẳng dám mơ."

"Nhà họ Tống đã không còn người, nếu không thì mẹ của Tống Tấn chẳng phải đưa nó đến nhà con rể như thế."

"Ta đoán của hồi môn của bà ấy cũng chẳng còn bao nhiêu nữa," ông vuốt râu, thở dài.

"Ông ơi, ngày mai chúng ta quay về thôi!" Ta nói, không phải vì ai khác, mà vì đứa bé vừa chào đời và vì Tống Tấn, người mà ta tin chắc sẽ thi đỗ.

Về đến nhà, ta đến thăm Tống Tấn.

Hắn sốt cao đến đỏ cả hai má, vẫn ngồi dựa vào gối trên giường đọc sách. Trên bàn có bát thuốc đã nguội ngắt, trong phòng lại không có bếp than.

Nhà có tổng cộng sáu người hầu, mẹ hắn chiếm một người, cha ta chiếm một người. Còn lại một thợ làm vườn, một đầu bếp, một người dọn dẹp và một lão bộc theo ông.

Bên cạnh hắn thậm chí không có lấy một người hầu hạ, hắn dù sao cũng là công tử của một gia đình quan lại.

"Ngươi để sách xuống đi! Đã bệnh rồi mà cũng không thể nghỉ một ngày sao?" Ta rút cuốn sách trong tay hắn, tìm ít than và nhóm bếp, đặt bát thuốc lên hâm nóng rồi đưa cho hắn.

Hồng Trần Vô Định

Hắn nhận lấy uống, nhìn ta chằm chằm không chớp mắt.

"Nhìn cái gì? Chẳng lẽ thấy ta xinh đẹp sao?"

"Sống trong hoàn cảnh thế này, sao ngươi vẫn trắng trẻo, tròn trịa thế?" Hắn nghiêng đầu hỏi, trông có chút ngây thơ.

"Ta chỉ là mặt tròn thôi! Ngươi có nghe nói đến"bụ bẫm trẻ thơ

"chưa? Chỉ là mặt tròn thôi."

Dù có trắng trẻo thì cũng là vì mẹ ta chăm sóc ta từ nhỏ, nền tảng tốt mà.

Hắn cong khóe môi, cười khẽ.

"Ngươi nên cười nhiều hơn, như vậy trông có vẻ giống con người hơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!