Chương 1: (Vô Đề)

1

Tống Đại nhân! Ta cúi nhẹ người, xem như là hành lễ rồi.

Tống Tấn khom người bước ra khỏi kiệu, khi đứng thẳng lên, trông như cao hơn trước đôi chút. Đôi mắt dài, sống mũi cao, cằm cương nghị, khi nhìn người luôn toát ra một chút áp lực. Hắn nhìn xuống ta, khiến ta phải lùi lại nửa bước.

Hắn nhíu mày càng chặt, đôi môi mỏng khẽ mím lại.

"Sao thế? Nay ngay cả nói chuyện tử tế với ta cũng không được sao?"

Hắn mở chiếc dù trong tay, giơ lên che trên đầu ta.

"Mưa không lớn, ta không sao. Đại nhân hãy tự lo cho mình, nếu như phong hàn ảnh hưởng đến quốc sự, ta nào gánh nổi trách nhiệm?" Ta nhẹ nhàng đáp lại.

Từ khi gặp hắn, sức khoẻ của hắn không tốt, thời tiết chỉ hơi thay đổi cũng dễ bị phong hàn, quanh năm đều thoang thoảng mùi thuốc trên người. Ta nói không phải khách sáo, mà thực lòng lo lắng hắn dầm mưa rồi nhiễm bệnh.

Chưa kịp về nhà, mẹ hắn đã đổ hết trách nhiệm lên đầu ta rồi.

Về thôi! Hắn không cố nài ép, che dù bước đi trước ta.

Hồng Trần Vô Định

Dù là đại quan nhị phẩm, hắn vẫn chỉ mặc bộ trường bào vải xanh giản dị, bước đi chậm rãi mà uy nghi. Hắn đã lập phủ, ta cùng ông nội rời kinh thành thì hắn vừa theo hoàng thượng đi Sơn Tây. Nay đã có phủ riêng, hẳn là không còn ở nhà ta nữa, nhưng hắn nói về, không biết là muốn về đâu?

Nhà ta ở hẻm Đường Hoa, con hẻm vừa hẹp vừa dài, xe ngựa không thể vào được. Căn viện này là gia sản tổ tiên nhà họ Văn truyền lại, đến đời ông nội là đời thứ ba rồi. Nghe nói tổ tiên nhà ta làm ăn kinh doanh, khá dư giả.

Ông nội có ba người huynh đệ, trước kia cả nhà sống chung một chỗ, người đông đ.â. m ra chuyện lắm, bà tổ của ta không ưa bà nội ta, luôn gây khó dễ. Vì thương bà nội, ông nội quyết định tách ra sống riêng. Căn viện nhỏ hai gian ở hẻm Đường Hoa là căn nhỏ nhất của nhà họ Văn.

Chỉ có cha ta là nở mày nở mặt, một hơi lên đến chức Thiếu Khanh Hồng Lô Tự, tuy chỉ quản việc nghi lễ triều hội nhưng cũng là quan trong kinh thành.

Người thân vốn không qua lại, vài năm trước khi ta và ông nội còn ở kinh, thỉnh thoảng vẫn đến, nhưng sau khi bà nội qua đời, ông nội tính khí trở nên khó chịu, có lẽ vì chuyện xưa mà không muốn gặp lại.

"Những năm qua ông cháu các người đã đi đâu?"

Tống Tấn hỏi.

Hắn trời sinh tính lạnh lùng, ngày trước ta thường chê hắn thiếu sức sống, giờ lại càng giống một người lạnh lẽo.

"Từ Giang Nam đến biên ải, đi cũng khá xa."

Những năm này ta cũng học được đôi chút, biết rằng dù thời thái bình thịnh trị, vẫn có nhiều người sống chẳng bằng mình, dần dần ta không còn oán trách nữa.

"Nàng vốn dĩ tự tại, hừ!"

Hắn bật cười khe khẽ, không biết là khen hay châm biếm.

Thôi vậy! Hắn vốn dĩ tâm tư sâu kín, người thường khó lòng đoán được.

2

Ta muốn hỏi hắn tại sao hôm nay lại trùng hợp xuất hiện ở cầu Chu Tước, có phải biết ta cùng ông nội trở về nên đặc biệt ra đón không? Nghĩ lại thấy thật không thể, hắn bận trăm công nghìn việc, chuyện chúng ta trở về nhỏ bé như vậy, chắc không đáng để hắn để tâm, có lẽ chỉ là tình cờ thôi.

Hẻm Đường Hoa dường như hẹp hơn trước, những cánh hoa đào rụng xuống bị mưa dập, phủ thành một lớp dày màu hồng nhạt bên vệ đường. Đúng rồi! Nếu trời đẹp, hẳn sẽ là mùa hoa đào nở rộ như mây.

Mẹ hắn thích hái hoa đào đem hấp rồi phơi khô, để mùa đông làm trà uống.

"Mẹ ngươi vẫn phơi trà hoa đào chứ?" Ta bước qua một vũng nước, không biết sao lại buột miệng hỏi.

Thực ra người ta ghét nhất trên đời này chính là mẹ hắn, thật đấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!