Đọc truyện tại wattpadNhatLinh_Tran
Tống Tâm cuối cùng quyết định đi học sư phạm mầm non.
Thành tích của cậu rất kém, cũng không dám ghi danh vào mấy trường top đầu, may là có một học viện sư phạm, trình độ xoàng, không quá nổi tiếng cũng không kém lắm.
Nghiêm tiên sinh hỏi cậu có chắc không, cậu gật đầu.
Nghiêm tiên sinh sau đó đưa cậu đi nhập học.
Khi cậu đến Nghiêm gia là mùa hè, thấp thỏm chuẩn bị, vừa lúc vào thu thì nhập học.
Trước khi đi Tống Du cầm tay cậu không buông, nằm nhoài trong ngực cậu lầm bầm nói nó cũng muốn bỏ nhà ra đi. Tống Tâm bối rối dỗ nó, nói cuối tuần nhất định về, Tống Du vẫn còn xị mặt ra.
Nghiêm tiên sinh rất khoan dung với cậu, nhưng lại không thế với Tống Du. Hắn cho Tống Du vào trường học tốt nhất thành phố, lại còn mời thầy về dạy lễ nghi, nhóm thầy giáo vừa rời đi, Tống Du đã chạy vội vào phòng Tống Tâm nhổ mạnh nước miếng, nói xấu thầy giáo và Nghiêm tiên sinh, nói bọn họ bắt nạt mình.
Tống Tâm xoa đầu nó, an ủi rằng mọi người đều chỉ muốn tốt cho nó mà thôi.
Tống Du bất mãn nói cậu là kẻ phản bội.
Bây giờ nếu cậu rời đi, Tống Du sẽ rất buồn. Tống Tâm khổ não suy nghĩ rất lâu, nói:
"Nếu mà muốn nói xấu ai thì cứ gọi điện thoại cho anh nhé."
Anh thật ngốc quá, Tống Du vò loạn cổ áo của cậu,
"Em sợ anh đần như vậy, nếu em không ở đó, anh bị người khác bắt nạt thì làm sao bây giờ hả!"
Tống Tâm hoang mang chỉnh lại cổ áo, Nghiêm tiên sinh đi ra vừa vặn thấy cảnh này, nhìn thấy một mảnh da thịt trắng nõn trước ngực cậu, lạnh nhạt dời mắt đi.
Phòng ký túc xá của Tống Tâm là phòng bốn người, ba bạn cùng phòng có một là người bản địa, hai người còn lại đều là người nơi khác, bỏ qua bỡ ngỡ ban đầu thì ai nấy cũng đều hoạt bát vô cùng.
Tống Tâm nhiều tuổi nhất, nhưng lại không quen giao tiếp, vì tạo mối quan hệ nên chủ động nhận lấy trách nhiệm chăm sóc bọn họ, sáng sớm gọi mọi người rời giường, lúc thường lại nhắc nhở cái này cái kia, rồi lại mang cơm lên phòng, phòng ở cũng chủ yếu do cậu dọn dẹp, cậu bạn người địa phương thậm chí còn khoa trương hô to không có cậu thì không sống nổi.
Cậu chỉ biết ngượng ngùng cười cười.
Nhưng đến khi lên lớp thì không giống như vậy nữa.
Ban đầu Tống Tâm nghĩ chắc học mầm non cũng đơn giản, ai ngờ cần phải học nhiều như vậy. Tâm lý học, vệ sinh học, thậm chí còn phải học cả âm nhạc mỹ thuật.
Trong giờ âm nhạc, cậu nghe đến nỗi choáng váng mặt mày, thiếu chút nữa là sấp mặt lên bàn ngủ gật. Xung quanh mọi người ngủ gục như ngả rạ, chỉ còn mình cậu vẫn kiên cường ngồi ghi chép.
Tan lớp trở về, bạn cùng phòng ngáp một cái hỏi cậu:
"Anh bị ngốc à, ngồi trong giờ đó mà cũng nghiêm túc được như vậy."
Tống Tâm cười cười, ôm chặt vở không nói lời nào.
Cậu rõ hơn ai hết, mặc kệ cậu học có bao nhiêu vất vả, dù cho môn nào cũng nghiêm túc nghe, chăm chỉ làm bài ôn tập, tới lúc thi vẫn kém hơn người khác rất nhiều.
Hơn nữa cậu đã học cấp ba xong được hai năm, nhìn thấy sách vở thậm chí có hơi xa lạ, không chịu khó nắm chặt kiến thức chỉ sợ đến lúc đuổi cũng không đuổi kịp.
Tối nào Tống Du cũng gọi điện tới, nhưng không phải để oán trách than vãn, mà nó hệt như ông cụ non, hỏi cậu ở trường thế nào.
Thỉnh thoảng nó cũng kể vài việc ở lớp, hôm nay nó bị bạn gái ngồi cùng bàn mắng mấy câu, lí do là nó thấy trên bàn có con nhện mà không thèm giúp cô bé bắt đi.
Quỷ nhàm chán, yêu tinh đáng ghét.
Tống Du kết luận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!