Chương 12: (Vô Đề)

Sáng sớm hôm sau Nghiêm Thiệu đã đến gõ cửa phòng Tống Tâm.

Trước kia vào lúc tinh mơ mờ đất thế này mà gõ cửa phòng cậu chỉ có Tống Du, Tống Tâm cũng chẳng thèm chỉnh quần áo, mơ màng bò xuống giường, tóc tai rối tung, vừa dụi mắt vừa đi mở cửa.

Theo thói quen mở cửa xong là phải cúi đầu, thế nhưng không thấy mặt Tống Du đâu, mà lại thấy quần tây giày da, cái tay đang dụi mắt của cậu khựng lại, chần chờ ngẩng đầu.

Vậy là thấy ngay mặt Nghiêm Thiệu.

Tống Tâm hít vào một hơi. Đối phương vẫn duy trì bình tĩnh, rất tự nhiên giúp cậu kéo ngay ngắn cổ áo, lại đưa tay vuốt tóc cậu, nói:

"Tôi chỉ nói hai câu là đi ngay, em có thể ngủ tiếp."

Cái, nói cái gì?

"Tôi phải đi công tác một tuần," ngón tay của hắn lướt qua vành tai Tống Tâm, lơ đãng nặn nặn,

"Trong khoảng thời gian này, nhờ em chăm sóc Hoài Thanh nhé."

Tống Tâm vội vã trả lời:

"Vâng! Tuần này tôi được nghỉ thêm hai ngày...", Chớp chớp mắt, cậu khẽ cắn môi,

"Công tác vất vả rồi."

Vẻ mặt Nghiêm Thiệu không thay đổi, chỉ xoa nhẹ một cái trên đầu cậu rồi buông tay ra. Tống Tâm thở rất chậm, rất cố gắng muốn ra vẻ mình không hề căng thẳng, cơ thể căng cứng vì hắn rời đi mà buông lỏng.

Nghiêm Thiệu đột nhiên cúi người, ghé sát mặt lại.

Tống Tâm thiếu chút nữa cho là hắn muốn thân thân mình, lập tức ngừng thở, thế mà hắn chỉ đưa tay lôi vạt áo của cậu ra khỏi quần, nói:

"Không biết sao mà khi em đối diện tôi sẽ luôn rất câu nệ, giống như bây giờ vậy. Tôi thì cứ hi vọng chúng ta có thể thoải mái ở cạnh nhau", Tống Tâm bị nói trúng tim, mặt phản ứng nhanh hơn não, phừng cái đỏ ửng luôn, Nghiêm Thiệu ngoắc ngoắc lấy ngón tay cậu, giọng nói mang theo ý cười,

"Nhưng mà vừa nãy em trả lời tôi cũng không tệ đâu."

Tống Tâm:

"Cảm ơn... Tôi, tôi chỉ hơi căng thẳng thôi, sẽ cố gắng khắc phục..."

Mỗi lần cùng Nghiêm tiên sinh ở chung, phản ứng của cậu đều trì độn như đại não bị hoen rỉ, mất gấp mấy lần thời gian mới hiểu được lời tiên sinh nói. Cậu đáp lại Nghiêm tiên sinh, chờ người ta đi rồi mới rón rén đóng cửa phòng, nghĩ lại, vừa nãy trả lời?

Trả lời cái gì mà trả lời, hả?

Tống Tâm ôm gối, nhớ lại vừa nãy mình chỉ nói có ba câu, một là Vâng hai là sớm trở về nhé còn lại Công tác vất vả rồi... Cậu nghĩ mãi cũng chẳng biết câu nào với câu nào mà không tệ.

Nghiêm Thiệu vừa nhẩm lại câu Công tác vất vả rồi vừa xuống lầu, tới khi ngồi trên xe hắn thấy cậu thật giống một cô vợ nhỏ ôn nhu hay ngượng ngùng.

Tống Du sau khi rời giường mới biết bà ruột mình phải đi công tác một thời gian dài như vậy, cũng không có phản ứng gì đặc biệt, nó vẫn như thường lệ rửa mặt ăn cơm, sau khi ăn xong lôi Tống Tâm chơi game với mình một lát.

Nhóc điều khiển nhân vật xông vào phó bản đánh quái, ngón tay bùm bùm tung bay trên bàn phím, Tống Tâm ngồi ở bên cạnh nhìn thấy lại lo lắng, không ngừng nhắc nhở.

Cuối cùng Tống Du cũng qua cửa, nhường vị trí cho cậu, Tống Tâm thử một chút, vèo một cái đã bị đánh chết, vô tội ngồi dịch sang bên, giả bộ như không thấy ánh mắt khinh bỉ của Tống Du.

Tống Du lên lớp:

"Tay anh sao mà cứng thế hả!"

"Anh mới vừa chơi mà, hơn nữa anh cũng có biết dùng máy tính đâu..." Tống Tâm đẩy đẩy nhóc, Thôi em tự chơi đi.

Tống Du lườm một cái, nhìn nhìn đồng hồ, đóng game lại:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!