Không ngờ, chị anh đã đoán trước được phản ứng. Cô nở nụ cười hắc hắc, nhanh như chớp chặn cửa lại:
"Tối muộn thì sao? Không nói nhiều. Chị đang truy thê hỏa táng tràng đây! Người khác chị không yên tâm, chỉ giao Andrew cho em. Nó mà thiếu một cọng lông thôi, chị hỏi tội em đấy!"
"Mèo rụng lông là chuyện bình thường có được không!" Tổng tài gào thầm trong lòng, mặt vẫn cứng ngắc:
"Chị mang Andrew về đi, nhà em có người."
"Có người tốt nha~ có người tốt nha~"
Cô liếc qua vai anh, giọng đầy hàm ý:
"A~ là người phía sau em sao? Cậu ấy đang gọi kìa."
Tổng tài lập tức quay đầu.
Chính khoảnh khắc đó, chị gái anh như hóa thành cơn gió lốc.
"Tấn công tốc độ ánh sáng!" — Cô nhét vèo Andrew qua khe cửa, rồi lập tức xoay người bỏ chạy.
Vừa chạy vừa hét lớn:
"Chị hướng tới tự do! Chị muốn yêu đương!! Hahaha, tiểu bảo bối~ ta tới đây!"
Tổng tài chưa từng thấy chị mình chạy nhanh đến vậy.
Cô chạy như bay xuống bậc thềm, gót giày lách cách còn vang vọng. Anh đuổi cũng không kịp.
Anh cúi đầu nhìn con mèo mập đang nằm trong lồng...
Rồi quay đầu nhìn về phía Bé Cá Ngựa — người vẫn đang ngó đầu ra từ phía sau bức tường.
Tổng tài cảm thấy toàn thân đều không ổn.
Bé Cá Ngựa bước ra, ánh mắt lo lắng nhìn tổng tài:
"Tiên sinh, không sao đâu. Em ổn mà. Chỉ là một con mèo bình thường thôi."
Không!!
Trong lòng tổng tài gào lên hàng vạn lần.
Đừng bị lừa! Đừng để vẻ ngoài ngây thơ đó đánh lừa!!
Nhưng ngoài mặt, anh vẫn phải giữ hình tượng bình tĩnh, trấn an:
"Ừ. Em nói đúng. Nó chỉ là một con mèo bình thường."
Bé Cá Ngựa nhìn nụ cười của tổng tài, khẽ nghiêng đầu, cảm thấy có gì đó hơi... lạ lạ.
Chẳng lẽ tiên sinh cũng rất thích mèo?
Cậu lấy hết can đảm, tiến lại gần, vươn tay chọc nhẹ vào lồng của Andrew.
Ngay khoảnh khắc Bé Cá Ngựa cúi đầu, quay lưng lại phía mình, tổng tài lập tức thì thầm:
Quản gia.
Quản gia như từ bóng tối xuất hiện, mặt nghiêm túc:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!