Ban đầu, bé cá ngựa vẫn vui vẻ như thường ngày. Nhưng ngay khi nghe câu hỏi, cậu bỗng khựng lại. Sự im lặng đột ngột kéo dài đến mức khiến tổng tài tưởng rằng mình nghe lầm, hoặc cậu không nghe thấy.
Mãi sau, bé cá ngựa mới nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói nhỏ như hòa vào tiếng nước chảy:
"Tiên sinh, ngày mai em phải rời đi."
Rời đi?
Tổng tài sững sờ, vẫn nghĩ rằng cậu đang nói về một chuyến đi dã ngoại hoặc tham quan đâu đó. Gần đây có một công viên giải trí mới mở, anh còn tính sẽ rủ cậu đi chơi.
Đi đâu? – Anh hỏi –
"Em muốn đi đâu thì cứ nói, tôi có thể đặt vé ngay."
Bé cá ngựa lắc đầu:
"Em muốn ra biển. Đến vùng biển mà em và tiên sinh gặp nhau lần đầu."
Tổng tài chợt khựng lại.
Anh nhớ ra – ngày mai là đúng tròn một năm kể từ khi họ gặp nhau. Thì ra cậu luôn ghi nhớ.
Anh bật cười, gật đầu:
"Vậy thì ta cùng đi. Coi như kỷ niệm 1 năm gặp nhau. Ta sẽ đi đúng chiếc du thuyền hôm ấy."
Nhưng bé cá ngựa chỉ nhìn anh, ánh mắt rối rắm. Cậu lại khẽ lắc đầu, giọng càng nhỏ hơn:
"Không phải đi chơi... Em phải rời đi thật sự, tiên sinh. Ngày mai, em phải trở về biển."
Lời nói ấy như mũi dao cắt ngang không khí.
Tổng tài cứng người, nụ cười cũng vụt tắt. Mọi âm thanh dường như lùi ra xa, chỉ còn tiếng mưa lách tách bắt đầu rơi xuống, nặng dần, lạnh dần.
"Trời mưa rồi, tiên sinh."
Bé cá ngựa ngẩng đầu, chìa tay hứng lấy vài giọt, rồi nói nhẹ như gió thoảng:
"Chúng ta về phòng thôi."
Nhưng tổng tài vẫn đứng yên, nhìn cậu như muốn nhìn xuyên vào tận đáy lòng:
Tại sao?
Anh luôn tin rằng những ngày tháng sau này sẽ có bé cá ngựa bên cạnh. Anh chưa bao giờ nghĩ... đến viễn cảnh cậu phải rời đi.
Tất cả đến quá nhanh, không báo trước, như một giấc mơ bị ai đó chặt đứt giữa chừng.
"Là tôi đã làm sai điều gì sao?" – Giọng anh khàn khàn, như bị xé từ nỗi bất an không tên.
Bé cá ngựa bước tới, làn nước loang nhẹ theo từng bước chân. Cậu tựa đầu lên vai anh, thì thầm:
"Không phải đâu. Là vì pháp thuật của phù thủy biển đã sắp hết hiệu lực rồi. Sau 12 giờ đêm mai, giao kèo sẽ biến mất. Chân của em... sẽ trở lại thành đuôi hải mã."
Lồng ngực tổng tài căng lên.
Anh siết cậu vào lòng, môi mím chặt:
"Tại sao em không nói sớm? Em định để đến khi biến mất rồi tôi mới hay sao?!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!