Chung cư Đại Thành.
Dương Tinh Vũ vừa xuống khỏi taxi, lập chạy thẳng chung cư để lên phòng của Lưu Nguyệt, nhưng mà chưa lên đến nơi thì thì lại thấy Hàn Phi và Lưu Nguyệt vừa đang ôm con gái nhỏ của mình đi ngược xuống.
"Thiên Thiên, con bé sao lại ngất."
Dương Tinh Vũ hốt hoảng.
Lưu Nguyệt cũng sắp khóc đến nơi.
"Chị không biết, tối qua, chị với Hàn Phi đưa con bé đi ăn khuya, con bé ăn hết một tô súp nhỏ. Sau đó liền ngủ." Nói đến đây Lưu Nguyệt nức nở,
"Chỉ là…. sáng dậy, thấy con bé… máu mũi rỉ ra, còn có hơi sốt, chị gọi nhưng con bé không dậy, hức hức.. chị xin lỗi Tinh Vũ."
Hàn Phi đi nhanh, giọng khẩn trương,
"Được rồi, mau tới bệnh viện trước đã, ở đây khóc lóc, không giải quyết được gì."
Anh sáng sớm liền bị Lưu Nguyệt doạ sợ, còn tưởng là có chuyện gì xảy ra rồi, một thân chạy đến đây, áo khoác cũng còn chưa kịp mặc.
Dương Tinh Vũ ôm con gái từ tay Hàn Phi, quay đầu đi nhanh, mà Hàn Phi với Lưu Nguyệt cũng một đường đi theo sau.
Sau đó Hàn Phi lái xe đưa bọn họ đến bệnh viện gần nhất.
Chỉ không nghĩ đến, bệnh viện gần nhất có thể đến lại là bệnh viện mà Phong Tử An đang nằm dưỡng thương.
…
Cổng bệnh viện mở rộng, Hàn Phi lái xe thẳng vào bên trong, mở cửa xe, Dương Tinh Vũ ôm con, nước mắt lăn xuống gò má,
"Thiên Thiên, con đừng có chuyện gì, mẹ không muốn xa con, không muốn xa con."
"Có ai không, làm ơn cứu con gái tôi."
Dương Tinh Vũ gọi lớn.
Mấy bác sĩ trực bên trong quầy cấp cứu vừa nghe tiếng gọi liền chạy ra, có người còn mang theo xe băng ca.
Thấy Dương Tinh Vũ cuống quýt, bác sĩ lên tiếng,
"Không sao cả, cô đừng gấp, giao cho chúng tôi."
Sau đó bọn họ đẩy bé con Thiên Thiên sắc mặt đang trắng nhợt, trên mũi còn vương máu tươi vừa rỉ ra, đi thẳng vào phòng cấp cứu.
Dương Tinh Vũ chỉ kịp nhìn theo bé con qua khe hở của phòng cấp cứu.
Cô bất giác nức lên mà khóc.
Cũng tại cô, tại cô không quan tâm con bé nhiều hơn, vì sao lại để con bé cho Lưu Nguyệt với Hàn Phi, nếu như hôm qua cô cứ giữ con bé bên cạnh, sẽ không xảy ra loại chuyện này.
Cô đúng là một người mẹ tệ hại, đã không cho con bé một gia đình hoàn chỉnh, vậy mà lại không chăm sóc đến nơi đến chốn.
Nghĩ vậy, Dương Tinh Vũ oà khóc, sau bốn năm trời, nước mắt cô lại rơi vì khắc nghiệt của hoàn cảnh.
Lưu Nguyệt cùng Hàn Phi đang ở quầy đăng ký làm thủ tục nhập viện cho Thiên Thiên.
Căn bản không biết nơi phòng cấp cứu, Dương Tinh Vũ gần như suy sụp.
Dương Tinh Vũ ngồi trên băng ghế, hai tay bưng mặt mà nức nở, cô sợ hãi, sợ mất đi con gái, cả đời cô chỉ có Thiên Thiên là quý giá nhất, nếu con bé có mệnh hệ gì, cô làm sao xứng đáng gọi mình là mẹ, làm sao xứng đáng để sống tiếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!