Phong Tử An nhìn phản ứng của Dương Tinh Vũ, anh đoán chắc cô còn mê sảng nên mới nói năng lung tung.
Hơn nữa anh thật sự đáng sợ như vậy sao?
Anh có ăn thịt cô đâu chứ?
Phong Tử An đi vào bếp bưng chén cháo vẫn còn chút ấm mang tới cho Dương Tinh Vũ, Tự mình ăn.
Cái này là.. Dương Tinh Vũ nhìn bát cháo, có chút bất ngờ mà tròn mắt, xong nhìn cái màu cháo, cô càng sợ, xong rồi anh ta thật sự ghim cô rồi sao? Muốn giết cô bằng một bát cháo màu không giống cháo.
Là cháo đấy.
Phong Tử An lạnh nhạt,
"Cháo mà cũng không biết à."
"Cái này ăn được sao?" Dương Tinh Vũ nhìn bát cháo, lại nhìn Phong Tử An, Là anh làm?
Phong Tử An gật đầu, có chút bất mãn,
"Dĩ nhiên ăn được, tôi đích thân nấu cho cô đấy. Sao hả? Có phải cảm động rồi không?"
Haha…Dương Tinh Vũ cười khổ, cảm động, cảm động lắm, nhưng mà bát cháo này cô ăn được xuống không?
Phong Tử An thấy Dương Tinh Vũ còn do dự chưa dám ăn, anh cũng không ép, liền nói:
"Nấu cũng nấu rồi, cô không ăn liền đổ đi. Tối nay tôi ngủ nhờ nhà cô vậy, xem như cô trả ơn tôi đưa cô về."
Dứt lời anh đứng dậy đi về phía sofa ngả mình xuống, không quan tâm đ ến cô gái này nữa.
Dương Tinh Vũ bê bát cháo, cố nặn ra nụ cười, hướng về phía sofa hỏi,
"À thì, Phong tổng, anh, anh có biết công ty của Hàn thị không?"
Phong Tử An nghe câu hỏi của Dương Tinh Vũ, liền ngoái cổ lại nhìn, anh đang nằm trên sofa, thân hình còn dài hơn cả cái ghế này.
"Hàn thị của Hàn Phi sao? Cô là gì của anh ta?"
"Là trợ lý, trợ lý đó." Dương Tinh Vũ phấn khởi đáp,
"Phong tổng, chúng tôi chiều nay vừa ký kết hợp đồng với bên tập đoàn của anh, thật tốt lại gặp được anh. Cảm ơn anh đã đồng ý cho Hàn thị một cơ hội."
Vậy sao? Phong Tử An lại quay đầu như cũ, chỉ để lại một câu,
"Vậy mong rằng Hàn thị cố gắng phát huy, hợp tác vui vẻ."
Đoạn anh nhắm mắt lại, không nói tiếp.
Mà Dương Tinh Vũ còn muốn hỏi thêm mấy câu nhưng thấy Phong Tử An một dạng muốn sống chớ hỏi liền im luôn.
Cô không dám tiếp xúc với người đàn ông này, mà dường như anh ta cũng không thích trò chuyện cho lắm.
Cuối cùng lại quay trở về việc ăn cháo!
Cô nhìn bát cháo, định múc một thìa lên húp, xong thoáng giật nảy vì một thân quần áo trên người.
Một giây, hai giây, ba giây…
Aaaaa…!!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!