Chương 15: (Vô Đề)

Nếu hôm đó không phải chị gái kia nhìn thấy cảnh chúng tôi dọn đồ, thuyết phục chồng đi thì tối nay chúng tôi chắc chắn đã gặp phải họ.

Cuối cùng, sau khi thảo luận, chúng tôi quyết định kế hoạch như sau.

Tầng 15 có vật cản, có ổ khóa lớn, khi họ phá được hai lớp cửa, sức lực của họ cũng sẽ yếu đi, chúng tôi sẽ lợi dụng lúc đó để đặt bẫy và vây bắt họ.

Ngay cả khi tôi đi trực, tôi cũng phải cầm con d.a. o nhỏ trong tay mới có thể cảm thấy an tâm chút ít.

Mấy ngày này, trong giấc mơ tôi chỉ thấy cảnh tượng bị người đàn ông vạm vỡ xăm trổ cướp bóc, anh ta thông minh nhận ra sự bố trí của chúng tôi, trực tiếp lên tầng 17.

Cửa nhà chúng tôi bị cái rìu chữa cháy khổng lồ phá vỡ dễ dàng.

Thương lượng thất bại, họ muốn chiếm lấy căn nhà của chúng tôi! Họ muốn g.i.ế. c hết chúng tôi!

Bố tôi giữ chặt ống quần của anh ta, miệng đầy máu, hét lên: Chạy đi, nhanh lên!

A a a! Tỉnh dậy giữa đêm, tôi không thể ngủ được nữa.

Quan sát sau đó cho thấy, có người mặc áo mưa đen lén lút ra ngoài vào ban đêm.

Dưới sức ép, cả ba chúng tôi đều có những quầng thâm nặng nề dưới mắt.

Bảy ngày sau, tôi nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát với đôi mắt mệt mỏi, căng thẳng.

Đôi chân của người phụ nữ đó lại xuất hiện.

Cô ta đi chân trần, vội vã.

Cô ta chạy điên cuồng về phía trước.

Lên một tầng, hai tầng… cuối cùng dừng lại ở khu vực giao giữa tầng 16 và 17.

Chắc chắn cô ta đã nhìn thấy chướng ngại vật mà nhà chúng tôi đã đặt.

Đó là một thanh chắn lớn, chắn ngang toàn bộ chiều rộng của hành lang, với những chiếc gai nhọn chĩa ra.

Chúng tôi đã bị phát hiện.

Bố mẹ tôi lập tức cầm lấy vũ khí.

Bố tôi cầm xà beng, mẹ tôi cầm dùi cui điện.

Tôi dán mắt vào màn hình giám sát.

Đứa trẻ của cô ấy được đeo trên lưng, hai tay cô ấy không ngừng rung lắc thanh chắn sắt.

Cô ấy hét lên: Tây Tây!

"Tây Tây, cô ở nhà đúng không? Tôi biết cô ở nhà mà!"

"Giúp tôi với, cứu lấy đứa trẻ của tôi, được không?"

Cô ấy nhíu mày, nước mắt nước mũi khiến khuôn mặt trở nên nhăn nheo.

"Cho tôi vào đi, được không? Tôi không còn nơi nào để đi nữa!"

Từ những lời kể rời rạc, đầy cảm xúc sụp đổ của cô ấy, tôi có thể hình dung được diễn biến câu chuyện.

Cô ấy đã thuyết phục chồng rằng toàn bộ vật phẩm trong tòa nhà này đã hết, vì vậy họ đã mạo hiểm ra ngoài tìm kiếm đồ đạc. Vì đứa trẻ quá nhỏ không thể tách rời mẹ, nên người phụ nữ ở lại nhà trông chừng, còn người đàn ông ra ngoài tìm kiếm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!