Chương 43: (Vô Đề)

Dịch giả: Hương Ly

Hôm nay là thứ bảy, chập tối, Lạc Vấn khoác túi xách, xuất hiện trước cửa quán mì. Vẫn như thường lệ, ông giả vờ vô tình đứng ở bên đường, nhìn quanh một lượt, không phát hiện ra nhân vật theo dõi khả nghi, bèn thản nhiên bước vào trong quán.

"Ừm... chủ quán, hôm nay cho tôi một bát mì Tứ Xuyên." Lạc Vấn nhìn thực đơn trên tường, rồi lại nhìn Chu Tuệ Như, phát hiện ra nét mặt cô gái khá thoải mái, nên dần yên tâm.

Hôm nay Chu Tuệ Như không vội tiến đến nói chuyện với ông, mà cho đến tận khi làm xong mì, mới nhân cơ hội bê mì đến cho ông, hạ giọng nói:

"Từ hôm qua đến giờ, hình như cảnh sát không đến nữa, ngay cả những người cảnh sát ở đồn công an dạo này thường đến điều tra ở khu này cũng không thấy xuất hiện nữa."

Lạc Vấn cười, nói:

"Đó là bởi vì họ đã triệt để loại trừ mối nghi ngờ đối với các cháu rồi."

"Lần này... thực sự... thực sự không có vấn đề gì nữa ạ?" Nét mặt Chu Tuệ Như vừa lo lắng vừa vui mừng.

"Ừ, yên tâm đi, sự việc đến đây là kết thúc."

Chu Tuệ Như vui mừng gật đầu, quay trở lại tiếp tục công việc của mình.

Trong lòng Lạc Vấn hiểu rất rõ, lần này, bao gồm cả lần trước gặp người cảnh sát có ánh mắt sắc bén đó, chắc chắn đều từ bỏ cuộc điều tra đối với Chu Tuệ Như.

Một mặt là do trong khoảng thời gian bức thư đe dọa được gửi đi hôm qua, Chu Tuệ Như và Quách Vũ đều có chứng cứ ngoại phạm. Mặt khác, hôm qua lúc ông gặp Nghiêm Lương, nghe nói Triệu Thiết Dân đã đến để giải quyết vụ án của tên tiểu lưu manh này.

Tổ chuyên án của Sở Công an thành phố cũng đã phát hiện ra dấu vân tay để lại hiện trường vụ án lần này tương đồng với các vụ án mạng trước đây, vậy thì Chu Tuệ Như và Quách Vũ càng không thể nào là hung thủ được.

Được rồi, việc giúp đỡ hai người bạn trẻ lần này coi như đã khép lại, tiếp sau đây, vẫn cần phải xem tổ chuyên án của Sở Công an thành phố giải quyết như thế nào.

Ông mỉm cười, gắp một miếng mì đưa lăn miệng, cảm giác như gánh nặng trên vai bỗng chốc nhẹ đi nhiều. Dù sao thì việc giúp người khác che giấu tội trạng cũng thực là một việc vô cùng phiền phức, thế nhưng phạm tội một mình thì lại nhẹ nhàng hơn nhiều.

Đúng lúc này, phía sau ông vang lên một giọng nói quen thuộc:

"Chủ quán, cho một bát mì Tứ Xuyên." Theo bản năng, ông quay đầu lại nhìn, lập tức bắt gặp đôi mắt của Nghiêm Lương.

Nghiêm Lương cũng nhìn thấy ông, khẽ nheo mắt tiếp đến liền tươi cười:

"Lạc Vấn! Sao trùng hợp thế, hôm qua vừa mới gặp, hôm nay đã có thể gặp lại anh ở đây rồi!"

Lạc Vấn nói:

"Câu nói này, lẽ ra phải là tôi nói mới đúng, tôi sống ở gần đây, thường xuyên đến con đường này ăn uống, sao lại trùng hợp, anh cũng đến đây ăn thế?"

Lương Nghiêm ngồi xuống trước mặt Lạc Vấn, viện ngay ra lí do:

"Chiều hôm nay vừa vặn đến thăm nhà một thầy giáo trong khối, ở ngay gần đây, lúc đi ra thấy đói bụng, bèn đến đây. b... anh thường xuyên đến đây ăn à?".

Đúng vậy, ông cúi đầu cười,

"Anh biết tôi rất lười vào bếp mà, thực ra cũng không biết nấu, cho nên cứ giải quyết ở ngoài luôn."

"Đến quán này ăn nhiều không?"

Lạc Vấn hơi nghĩ lại, nhưng vẫn không giấu giếm: Ăn nhiều lắm.

Vậy thì, Nghiêm Lương ghé sát lại, hạ giọng nói:

"Anh có hiểu biết nhiều về chủ quán không?"

Lạc Vấn thoáng ngừng lại, nói tiếp:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!