Dịch giả: Hương Ly
Chập tối, Nghiêm Lương dừng xe ở đường cái, phía bên ngoài khu dân cư của Lạc Vấn. Ông cầm một túi đồ bước xuống xe, đứng ở vị trí cũ và nhìn ngắm một hồi, rồi nhanh chóng chú ý thấy một người đàn ông đứng ở dưới tán cây ở phía xa, người này có một đặc điểm đặc biệt rất lớn khi ông đi ra ngoài luôn thích khoác túi.
Hai người đều nhìn thấy nhau, cùng mỉm cười, đồng thời đi lên trước.
Nghiêm Lương siết mạnh tay Lạc Vấn, nói: Lâu lắm không gặp!
Lạc Vấn mỉm cười hàn huyên:
"Mấy năm nay anh thế nào?"Rất ổn, tôi làm giảng viên ở trường Đại học Chiết Giang, những ngày tháng trôi qua nhẹ nhàng thoải mái hơn trước đây rất nhiều. Còn anh thì sao?
Nghe nói anh đang làm ăn kinh doanh, chắc là cũng rất tốt nhỉ?Lạc Vấn cười nói:Cũng được, giống như anh thôi, cũng muốn sống những ngày tháng nhẹ nhàng thoải mái một chút.Nhưng tôi nhìn anh chẳng thấy giống bộ dạng của một người làm ăn kinh doanh, nhìn anh trông vẫn giống bộ dạng của bác sĩ pháp y Lạc của ngày nào.Vậy sao?
Giống ở chỗ nào?Là cách ăn mặc của anh.
"Nghiêm Lương chỉ vào túi của Lạc Vấn,"Nhớ đến lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh là ở Sở Công an tỉnh mở cuộc họp, lúc đó anh cũng khoác túi trên vai, sau đó trong mỗi lần điều tra vụ án, đều nhìn thấy anh vẫn khoác túi, tôi hỏi tại sao anh lại cứ khoác túi như vậy, anh nói là thói quen nghề nghiệp, mỗi lần đi đến hiện trường đều phải đem theo túi, đựng các loại công cụ, cho nên bình thường trong cuộc sống cũng có thói quen khoác túi xem ra bệnh nghề nghiệp này của anh không thể thay đổi được rồi.Lạc Vấn bật cười:Thế à, tôi lại không chú ý, xem ra bệnh nghề nghiệp cũng là một loại bệnh khó chữa.Nghiêm Lương nói:Lần này chúng ta có thể gặp mặt thực sự là quá trùng hợp, may mà anh đã bỏ ra ba trăm tệ để mua con chó nhỏ, kết quả là cảnh sát đã tìm đến anh, nếu không thì tôi không thể biết anh đang ở thành phố Hàng.
Năm năm trước, sau khi tôi từ chức, vốn dĩ cũng muốn gặp gỡ anh, nhưng lúc đó anh vẫn là bác sĩ pháp y, còn tôi, bởi vì sự việc đó, tôi không còn muốn liên quan gì tới cảnh sát cả, cho nên đã từ bỏ ý định đó.
Sau đó tôi không biết anh cũng đã từ chức.Lần này cảnh sát đến tìm tôi, làm sao anh biết được?Lúc Triệu Thiết Dân tìm tôi nói chuyện có nói tới, Triệu Thiết Dân, chắc anh biết chứ?Có nghe nói đến, lúc tôi còn là bác sĩ pháp y, anh ta hình như là... đội trưởng chi đội trinh sát hình sự của thành phố Hàng à?Đúng vậy, bây giờ vẫn thế.
Anh ta nói khu phía tây thành phố xuất hiện vụ án mạng, khi anh ta điều tra hồ sơ, chú ý thấy tên của anh, kiểm chứng một chút quả nhiên là anh, đây này, chính là anh ấy đã nói cho tôi biết.".
Trong lòng Lạc Vấn chợt trào dâng sự cảnh giác, nhưng ông nhìn nét mặt chân thành thẳng thắn của Nghiêm Lương, không mang theo ý tứ thăm dò gì, và nếu như cảnh sát thực sự nghi ngờ ông, vốn không cần nhờ tới Nghiêm Lương đến thăm dò, mà sẽ trực tiếp đến điều tra ông, thế nên ông liền yên tâm, nói:
"Bây giờ anh vẫn còn tham gia phá án à?"
Tôi ư? Nghiêm Lương cười,
"Một mặt tôi không còn muốn sống cuộc sống như vậy nữa, nếu như tôi muốn tham gia phá án, anh cảm thấy sau khi xảy ra sự việc đó, cảnh sát vẫn còn yên tâm để tôi tham gia sao?"
"Sự việc lần đó của anh...", Lạc Vấn cúi đầu,
"Đối với cách làm của anh, cá nhân tôi bảo lưu ý kiến."
Nghiêm Lương tỉnh bơ cười nói:
"Tôi biết, anh chắc chắn là phản đối. Anh vẫn luôn nói"phạm tội vì bất cứ lí do gì đều vô sỉ
", nhưng đến hôm nay tôi vẫn không hối hận cách làm lúc đó. Ha ha, những chuyện xưa cũ cũng không cần nhắc đến nữa, hãy dẫn tôi đến nhà anh để đặt đồ xuống đã."Là đồ gì vậy?
"Nghiêm Lương giơ ra một túi nilon lớn đang cầm trong tay, nói:"Lâu lắm không gặp, tôi suy nghĩ mãi không biết nên tặng anh đồ gì, anh không hút thuốc, cũng không uống rượu, còn vô vị hơn cả tôi, tôi ít nhất cũng thường xuyên uống chút rượu ở nhà.
Tôi nghĩ ra anh mới mua một chú chó nhỏ suy nghĩ đến việc chắc chắn anh chưa từng có kinh nghiệm để nuôi thú cưng, bèn mua cho anh một ít đồ ăn của chó, ha ha...Ha ha... việc này...
", Lạc Vấn có vẻ hơi khó xử,"Tôi lại chẳng chuẩn bị gì cho anh cả.Ha ha, nói đùa thôi, anh không cần phải nghiêm túc như vậy, tôi chỉ vừa vặn lái xe qua một cửa hàng bán đồ cho thú cưng, lúc đó mới nhớ ra thôi.
"Lạc Vấn gật đầu, nói:"Được rồi, nhưng nhà tôi chẳng có đồ gì để chiêu đãi anh cả, chỉ có thể đợi lát nữa tôi sẽ mời anh ăn bù một bữa.
"Hai người bước vào trong khu dân cư, Nghiêm Lương nhìn xung quanh khu dân cư, nói:"Ở vị trí này, tòa lầu này chắc là không rẻ đâu nhỉ?Cũng tạm được, sau khi tôi từ chức rồi đến đơn vị ở thành phố Hàng, đợi sắp xếp ổn thỏa thì mua căn hộ này, lúc đó giá một mét vuông khoảng một vạn bảy, một vạn tám gì đó, bây giờ chắc là hơn hai vạn, tôi cũng không rõ lắm, công ty môi giới cứ gọi điện thoại cho tôi suốt, phiền phức lắm.Thánh toán trọn gói luôn à?
"Nghiêm Lương cười liếc nhìn Lạc Vấn. Lạc Vấn cúi đầu đáp lời:"Ừ
". Ông không phải là người coi trọng tiền bạc cho nên chưa bao giờ thể hiện ra trước mặt người khác ông là người có tiền. Đến lúc vào trong căn hộ của Lạc Vấn, Nghiêm Lương kinh ngạc đứng yên tại chỗ:"Đây là căn hộ của anh sao?" Ông nhìn căn hộ rộng tới hơn một trăm mét vuông, chỉ tính riêng giá căn hộ đã hơn hai trăm vạn tệ rồi nhưng bày biện trang trí ở trong căn hộ, bao gồm cả các đồ điện trong nhà, chắc cũng chỉ khoảng hai vạn tệ là hết.
Ở dưới đất kéo lê dây mạng, trong phòng khách có một chú chó ta nhỏ, nhìn bộ đang bẩn thỉu nhem nhuốc, thấy hai người bước vào phòng, chạy vòng quanh họ, bên cạnh đó còn có một bãi phân tiểu, khiến căn phòng càng trở nên ẩm ướt, bẩn thỉu.
Lạc Vấn cúi đầu vẻ ái ngại:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!