Dịch giả: Hương Ly
Sáng sớm ngày hôm sau, quán mì vừa mới mở cửa, Lâm Kỳ đã dẫn theo Tiểu Tống vào trong quán.
Chu Phúc Lai nhìn thấy bọn họ, vội vàng ra đón:
"Đồng chí cảnh sát, ở cửa hàng chúng tôi không làm đồ ăn sáng, hãy chờ đến buổi trưa ghé lại vậy."
Lâm Kỳ mỉm cười, nói:
"Chúng tôi không phải đến để ăn sáng, tôi tìm Chu Tuệ Như để nói chuyện một số tình hình."
Trên mặt Chu Phúc Lai lộ ra sự căng thẳng: "Lại là... lại là chuyện của tên Tiểu Thái Bảo ư? Ôi, ôi, cái chết của anh ta không liên quan gì tới chúng tôi mà, buổi tối hôm đó anh ta gọi một suất cơm rang trứng bảo em gái tôi đưa đến, sau khi em gái tôi đưa đến liền động tay động chân, còn khiến cho em gái tôi trong lúc chạy trốn bị ngã, ngã cũng nặng lắm đấy.Thế à?" Lâm Kỳ tỉnh bơ hỏi một câu, nhìn thăm dò Chu Phúc Lai, chân anh ta chân ngắn chân dài, là một người thọt chân, hơn nữa là một người thọt thực sự, chứ không phải là đóng giả bị thọt. Điều này chứng tỏ người nam giới trong đoạn video không phải là Chu Phúc Lai.
Anh ta bị thọt, cũng có thể giải thích tại sao việc đi giao đồ ăn lại do Chu Tuệ Như đảm nhiệm, mà không phải anh ta.
Đúng lúc này, Chu Tuệ Như nghe tiếng đi từ trong bếp bước ra, nhìn thấy bọn họ, thoáng chau mày:
"Đồng chí cảnh sát, hôm qua vẫn còn chưa hỏi xong sao ạ?"
Lâm Kỳ vội mỉm cười, nói:
"Rất xin lỗi lại đến làm phiền rồi, bởi vì cô là người cuối cùng gặp nạn nhân, cho nên vẫn còn một số chi tiết muốn phiền cô đối chiếu một chút."
Anh nhìn thấy Chu Tuệ Như có vẻ không vui, anh vội bổ sung:
"Làm phiền cô thực sự rất ngại, nhưng phối hợp với công tác của cảnh sát chúng tôi chính là nghĩa vụ của mỗi công dân mà."
Chu Tuệ Như liền nói:
"Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi."
"Phải rồi, hôm nay có thể chuyển một chỗ khác để nói chuyện không?" Cho dù cách nói của Lâm Kỳ rất khách khí nhưng thần thái trên mặt lại thể hiện rõ ý không để cho đối phương có thể từ chối.
Chu Tuệ Như hỏi vẻ thận trọng: Đi đâu ạ?
"Cứ dẫn chúng tôi đi đến bên sông một chuyến, kể tỉ mỉ lại cho chúng tôi tình hình lúc đó, điều này rất có lợi cho cuộc điều tra của chúng tôi."
Cũng được.
Chu Tuệ Như cúi đầu, bước ra ngoài với vẻ hơi căng thẳng.
Ơ, Lâm Kỳ nhìn cô với vẻ hiếu kỳ,
"Chân của cô khỏi rồi à?"
Theo bản năng Chu Tuệ Như ngừng lại, bây giờ mới đột nhiên nhận ra mấy bước này của cô đi hơi nhanh, bởi vì vết trẹo ở cổ chân đã hoàn toàn không còn đau đớn gì nữa, cô nhất thời căng thẳng đã quên mất lời Lạc Vấn dặn cô là tiếp tục đi tập tễnh mấy hôm.
Hôm nay, kể từ khi người cảnh sát này đến quán của họ, cô đã cảm thấy người này hoàn toàn không giống như hai người đến hôm qua.
Cô rõ ràng cảm nhận thấy được hai người hôm qua là lính mới, không có nhiều kinh nghiệm, nhưng người hôm nay từng lời nói và cử chỉ của anh ta đều khiến cô cảm giác như thể anh ta biết rõ tất cả rồi. Hơn nữa, những cầu vai người cảnh sát ngày hôm nay nhiều sao, gạch hơn hẳn hai người hôm qua.
Cho dù cô không nhận biết rõ những sao, gạch đó đại diện cho những cấp bậc gì, nhưng cô có thể khẳng định chắc chắn người này có cấp bậc cao hơn hai người hôm qua. Xem ra đây là một người rất khó đối phó.
Chu Tuệ Như không rõ là do mình có tật giật mình hay đó chính là cảm giác chuẩn xác, cô cảm thấy người này từ khi bắt đầu bước nào trong quán là đã quan sát và thăm dò cô rồi.
Vì nghĩ như thế, nên trong lòng cô càng cảm thấy căng thẳng, nhưng Lạc Vấn đã dạy cô bất luận ở trong tình huống nào cũng cần phải biểu hiện thật tự nhiên, điều này đã in sâu vào trong tâm trí cô.
Đối diện với câu hỏi của Lâm Kỳ, cô đành phải tùy cơ ứng biến, quay người lại nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!