Dịch giả: Hương Ly
Mặt trời gần lặn về phía tây, trên con đường phía bên ngoài quán mì, Lạc Vấn khoác túi xách của ông, bước chậm rãi về phía trước.
Khi đến trước quán mì, ông thoáng dừng lại, nhìn vào bên trong.
Lúc này đây, Quách Vũ đang ngồi tại một chiếc bàn phía bên trong ăn mì, Chu Tuệ Như đang thu dọn ở bên quầy thu ngân, cả hai người cũng đồng thời nhìn thấy ông, đều ngừng động tác lại, trên mặt lộ ra sự căng thẳng.
Lạc Vấn né tránh tầm nhìn của họ, rồi lại nhìn xung quanh con đường, sau đó liền tỏ ra thản nhiên bước vào trong quán, nhưng lại không ngồi ở chiếc bàn mà Quách Vũ đang ngồi, mà ngồi xuống một chiếc bàn trống, ngẩng đầu lên nhìn menu dán trên tường.
Chu Tuệ Như vội vàng chạy đến bên cạnh ông, nói:
"Quý khách muốn ăn gì?" Tiếp đó lại hạ giọng nói:
"Sao... sao chú không ngồi ở bàn của anh ấy, anh ấy muốn nói chuyện với chú."
Nghe nói Quách Vũ muốn nói chuyện với mình, Lạc Vấn không hề tỏ ra căng thẳng, ông tin chắc cách xử lí ở hiện trường đã hoàn toàn lừa được cảnh sát rồi, nếu thực sự có tình hình gì, Quách Vũ hiện giờ phải ở trong Sở Công an rồi chứ không phải là còn ngồi thoải mái ở đây mà ăn mì.
"Ừm... để tôi xem nào, mì trứng cà chua à? Mì trứng cà chua dạo này ăn nhiều quá, để tôi nghĩ xem...", Lạc Vấn tương tự hạ giọng nói,
"Có bàn trống mà không ngồi, lại ngồi cùng bàn với cậu ấy thì không được tự nhiên."
Ông lại lớn tiếng nói:
"Vậy thì mì thịt bò đi."
Vâng.
Chu Tuệ Như đáp lời, đang định quay người đi, Lạc Vấn lại hạ giọng nói:
"Cháu hãy nghĩ cách đi."
Ánh mắt Lạc Vấn hướng về phía rá mì treo ở phía sau của quầy thu ngân, Chu Tuệ Như ngay lập tức hiểu ý, đi vào nói Chu Phúc Lai làm một bát mì thịt bò, sau đó lấy rá mì xuống, nói với Lạc Vấn vẻ ái ngại:
"Cháu cần phải phơi bánh, liệu có thể phiền chú ngồi vào bàn bên cạnh được không?"
Lạc Vấn vui vẻ đứng dậy, ngồi xuống đối diện với Quách Vũ. Quách Vũ đặt đũa xuống, đang định lên tiếng, Lạc Vấn vội lấy tay che miệng, hạ giọng nói:
"Tiếp tục ăn, vừa ăn vừa nói."
Quách Vũ lập tức làm theo lời ông, vội cầm đũa lên giả vờ ăn mì, đồng thời khẽ nói:
"Chu Tuệ Như nói ban ngày hôm nay cô ấy nhìn thấy cảnh sát đi lại ở gần đây, hình như vào một số cửa hàng để hỏi gì đó nhưng chưa đến đây." Cậu mỉm cười có vẻ như thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Vấn chẳng lấy làm lạ chút nào:
"Mới ngày đầu tiên mà, họ chỉ làm một số công tác điều tra cơ bản nhất, nhưng ta nghĩ một, hai ngày tới cảnh sát chắc chắn sẽ tìm đến cửa hàng đấy."
"A, nhanh như vậy sao?"
Lạc Vấn khẽ nói:
"Không cần căng thẳng, đây chỉ là cuộc điều tra như thường lệ, cảnh sát chỉ muốn biết xem tên đó mấy giờ yêu cầu đưa đồ ăn từ quán này, Chu Tuệ Như đưa đồ đến đó từ bao giờ... Cứ trả lời như những gì ta dặn thì sẽ không xảy ra bất cứ điều gì đâu."
Ồ. Quách Vũ thấp thỏm gật đầu.
"Con bé nói cho cậu biết tình hình vừa rồi vào lúc nào vậy?"
"Vừa mới đây thôi, khi cháu vừa bước vào quán."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!