Chương 5: (Vô Đề)

Sếp Phó nói, Trương Tư Phàm biết kỹ thuật lái xe của mình kém cho nên có đến muốn cũng phải đi chậm là có ý thức phòng bị nguy cơ nguy hiểm.

Ngày mùa đông vì không để hai chiếc xe quẹt vào nhau mà đi chân trần chạy tới chạy lui là có ý thức không sợ hy sinh vì đại cục.

Nghe nói lãnh đạo đến trễ mà có gan bày tỏ suy nghĩ thật của mình là có ý thức đấu tranh không sợ cường quyền.

Tôi chưa hề nghĩ mình có thể tốt như vậy.

Sếp tổng mới đến này vậy mà khen tôi tới mọc hoa luôn, quá ngượng ngùng.

Vì báo đáp anh

"mắt sáng nhìn trân châu", tôi lấy notebook công việc chạy về phía văn phòng của anh, vội không chờ nổi bày ra cho anh xem ý thức nguy cơ, ý thức đại cục và ý thức đấu tranh của tôi.

Ban đầu mục đích của tôi cực kỳ không thuần khiết.

Chẳng qua không phục về dự án mà tôi cảm thấy cực kỳ tốt bị phòng đầu tư bỏ phiếu phủ quyết, muốn nhân cơ hội này đến chỗ sếp tổng thổi gió, nhìn xem có thể cứu lại dự án của tôi không.

Nhưng dường như sếp Phó thực sự có chút tài năng.

Nhìn qua bản kế hoạch đã có thể phân tích ra mấy chỗ lợi và hại, cũng nói cho tôi lý do bị từ chối.

Tôi tâm phục khẩu phục, cũng thuận cột bò lên.

Chỉ cần anh có thời gian rảnh, tôi sẽ chạy đến văn phòng của anh, tìm càng nhiều dự án để cùng anh tham khảo.

Thường xuyên qua lại, tôi tự cảm thấy đã rất quen thuộc với anh, hành vi cử chỉ càng thêm tùy ý.

Một lần sau bữa tiệc mừng công, tôi dìu anh đến phòng tổng thống của khách sạn để nghỉ ngơi.

Rồi không cẩn thận ngủ cùng anh luôn.

Dựa theo phát triển giống phim thần tượng, xong việc nữ chính khóc hu hu nói mình đã không còn trong trắng, nam chính sẽ dịu dàng mà ôm nữ chính vào lòng, an ủi nói yên tâm anh sẽ chịu trách nhiệm.

Mà đến tôi và Phó Trình Hãn, buổi sáng ngày hôm sau, phong cách đột biến.

Tôi xoa cái eo già đau nhức của mình muốn nặn ra chút nước mắt, lại chỉ tặc lưỡi cảm thấy sếp Phó nhà tôi rất được.

Phó Trình Hãn ngồi nghiêm chỉnh ở mép giường, không chút cẩu thả sửa sang lại áo sơ mi bị đè nhăn, nhặt áo vest dưới đất lên, móc tiền trong ví ra…

Tôi vội đè tay anh lại:

"Sếp Phó, dừng tay! Cho tiền rồi tính chất sẽ khác, mua bán dâm là phạm pháp!"

Khóe miệng Phó Trình Hãn không kiềm được mà giật giật, lấy ra một tấm danh thiếp từ trong ví.

Anh vừa ghi một dãy số lên danh thiếp vừa giải thích với tôi:

"Sáng nay vốn có cuộc họp, bởi vì việc bất khả kháng mà đã muộn, tôi hẹn lại thời gian với đối phương, sau đó chúng ta bàn lại."

Nói xong anh bắt đầu gọi điện thoại nói chuyện công việc với đầu bên kia.

Người khởi xướng việc bất khả kháng là tôi bị vứt ở một bên.

Tôi vốn định ăn vạ ở đây chờ anh, lại không cẩn thận nghe được dường như nói đến vấn đề tài vụ, khá mẫn cảm, vì thế tôi đỡ eo hiểu chuyện đi sang phòng bên cạnh tránh mặt.

Chờ Phó Trình Hãn nói chuyện công việc xong, tôi cũng đã tự tạo dáng xong. Tôi làm ra dáng vẻ lã chã chực khóc:

"Sếp Phó, anh phải chịu trách nhiệm với em đó!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!