Chương 10: (Hoàn)

Bắt đầu từ tối hôm qua, tôi tắt di động.

Tôi không biết sao dân mạng có nhiều tinh thần thế? Chỉ hóng một câu chuyện về sếp tổng mà có thể tìm hiểu nguồn gốc tìm được số di động của tôi, sau đó chia sẻ cho càng nhiều bạn bè hóng hớt rồi cùng nhau gọi điện thoại chửi tôi.

Cả đêm tôi không ngủ, nhắm mắt cũng thấy những dòng bình luận ác độc, dứt khoát châm ngọn nến mua trước đó lên, ngây người nhìn ánh nến đến hừng đông.

Tôi vác quầng thâm mắt đi làm, vốn dĩ đã đủ mệt mỏi. Họa vô đơn chí lại ở cửa công ty gặp được năm, sáu phóng viên giải trí hay còn gọi là paparazzi chỉ thiếu chút nữa là vào được. Bác bảo vệ đáng yêu bảo vệ tôi nhưng mà từng ánh đèn flash của camera nhắm thẳng vào mặt tôi, hại tôi không nhìn rõ được gì.

Trương Tư Phàm tôi đã tạo nghiệt gì, mới có may mắn được trải nghiệm đãi ngộ của sao hạng A thế này chứ?

"Cô Trương, cô gả cho anh Phó Trình Hãn xuất phát từ mục đích gì?"

"Người tới cướp hôn kia thật sự là bạn trai cũ của cô à?"

"Cô và anh Phó Trình Hãn có định ly hôn không?"

Mỗi một câu hỏi đều không có ý tốt, tôi dùng khuỷu tay che mặt, đang chuẩn bị xông vào cửa lại đâm thẳng vào trong ngực một người.

Tôi ngẩng đầu nhìn thấy cằm của Phó Trình Hãn, trái tim lập tức yên ổn.

Phó Trình Hãn ôm tôi, lạnh lùng nói với phóng viên:

"Tập đoàn Phó Thị bảo lưu quyền truy tố với tất cả lời đồn. Phòng pháp lý của công ty đã lấy tất cả bằng chứng về vấn đề công kích vợ tôi. Tiếp theo sẽ đưa ra pháp luật để bảo vệ danh dự và quyền riêng tư của vợ tôi."

Dứt lời anh ôm tôi vào công ty, cánh tay ôm tôi rất chặt, tôi hỏi nhỏ:

"Sếp Phó, có phải em làm anh gặp rắc rối rồi không?"

Phó Trình Hãn không trả lời tôi, chỉ nói: Là anh đến chậm.

"Xin lỗi, sếp Phó. Em không cắm sừng… Anh nghe em giải thích, em có thể giải thích tất cả!"

"Không cần giải thích."

Tôi vô thức dừng bước chân, nghiền ngẫm câu

"Không cần giải thích" này.

Là ý

"Tôi không nghe, tôi không nghe" trong phim máu chó thường có hay là anh ấy không để bụng việc tôi ngoại tình?

Phó Trình Hãn thở dài:

"Ý anh là anh tin em, em không cần giải thích. Trương Tư Phàm, người bình thường bỗng nhiên bị bôi nhọ như thế, phản ứng đầu tiên đều là tủi thân. Sao em lại xin lỗi? Em thật sự rất kỳ lạ! Kỳ lạ đến mức khiến người ta đau lòng."

Tủi thân, sao có thể không tủi thân.

Trong nháy mắt, tôi gào khóc.

Cũng mặc kệ tôi đang ở sảnh lớn công ty, xung quanh có rất nhiều đôi mắt đang nhìn.

Tôi thật sự không nhịn được, cảm xúc tích tụ từ tối hôm qua lập tức tràn ra.

Tôi khóc nước mắt nước mũi giàn giụa.

Con người là như vậy, lúc đối mặt với ác ý có tủi thân cũng phải cố làm ra vẻ kiên cường.

Nhưng chỉ cần có người thương mình thì sẽ lập tức yếu ớt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!