Chương 1: (Vô Đề)

Ngày 2 tháng Năm, ngày hoàng đạo, thích hợp cưới hỏi.

Tôi cũng không ngoại lệ mà tổ chức lễ cưới vào ngày này.

Cách mở màn buổi lễ chưa đến năm phút.

Khách khứa đã vào chỗ, người chủ trì đã đứng bên màn hình lớn chờ đợi.

Mà tôi là cô dâu, đang đứng ở phía sau cửa bên ngoài phòng chờ người chủ trì ra lệnh một tiếng, cửa lớn sẽ mở ra.

Tôi sẽ đoan trang bước lên thảm đỏ, mỉm cười đặt tay lên tay chú rể.

Nhưng Thẩm Nam Hiên lại xuất hiện ở trước mặt tôi.

Tên bạn trai cũ từng yêu đương với tôi 6 năm, đã chia tay vào nửa năm trước, đột nhiên đi vào buổi lễ kết hôn của tôi, thâm tình và khẩn khoản nói:

"Tư Tư, đừng kết hôn với anh ta. Chúng ta một lần nữa ở bên nhau được không?"

Giờ này phút này, trong đầu tôi xuất hiện vài hình ảnh giống một bộ phim thần tượng Mary Sue đầy tình tiết máu chó.

Dường như phát triển theo cốt truyện của phim thần tượng, tôi hẳn nên ném giày cao gót, nhấc váy cưới lên, vứt lại bạn bè người thân đến dự lễ và chú rể vô tội.

Nắm chặt tay Thẩm Nam Hiên cùng kịch bản Mary Sue chạy về phía hạnh phúc tương lai?

Phi!

Tôi cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.

Tôi buột miệng thốt ra câu khinh bỉ hay nói khi xem phim:

"Anh trai à, anh không biết kết hôn là đăng ký kết hôn trước rồi mới tổ chức hôn lễ à?"

Muốn cướp hôn sao không cướp luôn ở Cục Dân Chính đi? Sao cứ nhất quyết phải đoạt vào hôn lễ vậy?

Cô dâu mặc váy cưới đào hôn mới có vẻ tình sâu như biển hả?

"Em đang trách anh đến muộn phải không… Tư Tư, anh vẫn luôn cho rằng em chia tay anh là đang giận dỗi. Anh căn bản không ngờ em sẽ thật sự kết hôn với người khác."

Thẩm Nam Hiên bắt đầu ảo não.

"Sắp đến sinh nhật em rồi, anh đặc biệt bay về muốn cho em một niềm vui bất ngờ. Không ngờ em lại…"

"Thẩm Nam Hiên, anh đủ rồi đấy!"

Sợ anh ta càng nói càng kích động, tôi vội ngắt lời anh ta..

Phù dâu Yến Nguyệt đứng sau tôi sớm đã sợ tới mức không biết làm sao.

Còn may Thẩm Nam Hiên đến khá đúng lúc.

Ngoài Yến Nguyệt ra, những người khác đều ở sau cánh cửa, không nhìn thấy.

Hôm nay là ngày kết hôn của tôi, tôi không muốn bị phá hỏng.

"Nếu đến chúc phúc cho tôi, hoan nghênh để lại tiền mừng rồi vào bàn uống chén rượu nhạt. Nếu đến tạo hình tượng thâm tình, như vậy mời anh đi ra ngoài, đi vui vẻ không tiễn."

Có lẽ Thẩm Nam Hiên không ngờ tôi tuyệt tình đến vậy, sững sờ đứng đó.

Bên trong, nhân viên đã chuẩn bị mở cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!